Những ngày làm việc cùng nhau, Khải và Minh Thư vẫn giữ nguyên thái độ “khó ưa” với nhau, nhưng dường như không khí căng thẳng ấy lại trở nên quen thuộc một cách lạ lùng. Mỗi sáng bước vào văn phòng, Khải luôn cẩn thận quan sát Minh Thư từ xa: cô đang soạn hồ sơ, đôi mắt chăm chú, lông mày nhíu lại một cách tập trung. Anh tự nhủ: Cô ấy… thật sự nghiêm túc và chu đáo.
Minh Thư cũng để ý đến Khải, mặc dù cô không thừa nhận. Cách anh sắp xếp hồ sơ, cách anh trao đổi với đồng nghiệp, thậm chí cả cách anh pha cà phê buổi sáng đều khác hẳn những người khác: tự nhiên, nhanh nhẹn và đầy sức sống. Cô nhận ra, trong những khoảnh khắc anh không “làm mình khó chịu”, anh lại có nét đáng tin cậy khiến cô khó mà phủ nhận.
Một buổi chiều, dự án mà họ đang phụ trách đột ngột gặp trục trặc. Một phần dữ liệu quan trọng bị lỗi, khiến toàn bộ báo cáo chuẩn bị gửi khách hàng đứng trước nguy cơ trễ hạn. Khải nhìn vào màn hình, nhíu mày, ánh mắt quyết đoán:
“Chúng ta phải xử lý ngay bây giờ! Nếu cứ kiểm tra từng mục như cô muốn, chắc chắn sẽ trễ hạn mất.”
Minh Thư lắc đầu, giọng nghiêm nghị:
“Anh không hiểu đâu, nếu gửi báo cáo mà có sai sót, hậu quả sẽ nặng nề hơn nhiều. Chúng ta phải xem xét từng chi tiết, kiểm tra thật kỹ.”
Cả hai đối diện nhau, không ai chịu nhường ai. Không khí văn phòng trở nên căng thẳng đến mức đồng nghiệp xung quanh cũng im lặng theo dõi. Nhưng rồi, Minh Thư bất ngờ nở một nụ cười nhếch mép, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch:
“Anh biết không, tôi chưa gặp ai… vừa liều lĩnh vừa nhạy bén như anh.”
Khải giật mình, rồi bật cười:
“Vậy là… tôi cũng có điểm tốt trong mắt cô hả?”
Câu nói thoải mái bất ngờ của anh khiến Minh Thư ngượng ngùng liếc mắt sang, nhưng không giấu được sự vui vẻ. Họ cùng nhau ngồi xuống, chia sẻ nhiệm vụ: Minh Thư kiểm tra kỹ lưỡng từng mục, Khải nhanh chóng đưa ra các phương án xử lý. Không khí căng thẳng ban đầu dần dịu lại, thay vào đó là sự hợp tác nhịp nhàng mà chính họ cũng không ngờ tới.
Khi mọi thứ ổn định, Khải nhìn Minh Thư, giọng trầm hơn bình thường:
“Cô biết không, tôi thường không làm việc với người kỹ tính như cô, nhưng… hôm nay thật sự thấy hợp tác khá tốt.”
Minh Thư hơi nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên một tia sáng:
“Còn tôi… tôi cũng thấy anh không hẳn là… phiền phức như tôi nghĩ. Anh biết tạo ra bất ngờ.”
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai cười với nhau, như vừa vượt qua một trận chiến nhỏ nhưng ý nghĩa. Khải nhận ra Minh Thư không chỉ là người tỉ mỉ, trách nhiệm mà còn có sự linh hoạt, biết nhún nhường khi cần. Minh Thư nhận ra Khải không chỉ liều lĩnh mà còn có trực giác và khả năng xử lý tình huống tuyệt vời, điều mà cô chưa từng gặp ở ai khác.
Ngày hôm sau, cả hai tiếp tục làm việc cùng nhau. Khải vô tình để quên một phần hồ sơ quan trọng trên bàn, và chỉ khi Minh Thư nhắc, anh mới giật mình nhận ra. Cô không trách móc, chỉ nhấn mạnh một cách điềm tĩnh:
“Anh nên cẩn thận hơn. Một sơ suất nhỏ cũng đủ gây rắc rối.”
Khải nhìn cô, hơi bối rối, nhưng nụ cười nửa thật nửa đùa xuất hiện:
“Cảm ơn… cô đã nhắc. Tôi… may mắn vì có cô giúp.”
Minh Thư lặng lẽ gật đầu, trong lòng có một cảm giác ấm áp lạ thường. Những ngày trước, cô luôn giữ khoảng cách, nhưng giờ đây, việc hỗ trợ Khải không còn là gánh nặng, mà là một phần thú vị trong ngày làm việc.
Buổi trưa, khi cả hai cùng ra quán ăn gần văn phòng, Khải ngồi đối diện, lặng lẽ quan sát: Minh Thư ăn uống cẩn thận, thỉnh thoảng lại ghi chú vài thứ trên điện thoại. Anh tự nhủ: Cô ấy thật sự nghiêm túc và chăm chỉ… nhưng cũng dễ thương theo cách riêng của cô ấy.
Minh Thư bắt gặp ánh mắt anh, hơi đỏ mặt, vội vàng nhìn xuống. Nhưng khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra một điều: cô không còn cảm thấy khó chịu hay bực bội khi phải làm việc với Khải nữa. Thay vào đó là sự quan tâm lặng lẽ, và một cảm giác muốn tìm hiểu thêm về con người anh.
Tối hôm đó, khi rời văn phòng, Minh Thư quay lại nhìn Khải lần cuối:
“Ngày mai… hy vọng anh vẫn sẽ làm tôi… ngạc nhiên.”
Khải mỉm cười, ánh mắt dịu dàng hơn thường ngày:
“Chắc chắn. Nhưng tôi cũng mong được… ngạc nhiên bởi cô.”
Cả hai bước đi trong ánh hoàng hôn nhẹ nhàng, khoảng cách giữa họ đã gần hơn rất nhiều. Những xung đột, những va chạm tưởng chừng mệt mỏi hóa ra lại là chất xúc tác khiến họ nhận ra sự quý giá của nhau. Từ ghét bỏ, từ nghi kỵ, dần dần xuất hiện sự ngưỡng mộ, và trong ánh mắt của cả hai, một mầm tình cảm đang âm thầm nảy nở.
Không cần lời nói nhiều, cả hai đều hiểu rằng, mối quan hệ này đã thay đổi. Nó không còn là sự căng thẳng, mà là một sự đồng điệu bất ngờ, một sợi dây kết nối tinh tế mà cả Khải lẫn Minh Thư đều chưa sẵn sàng thừa nhận… nhưng đã thật sự bắt đầu.