Buổi chiều hôm đó, trời bất ngờ đổ mưa nặng hạt. Minh Thư vừa rời văn phòng, tay cầm hồ sơ dày cộp, vừa che ô vừa bước vội ra bãi đỗ xe. Cơn mưa khiến đường phố loang lổ vũng nước, và một chiếc xích lô chuyển động nhanh khiến Minh Thư không kịp tránh, hồ sơ trong tay cô bị trượt khỏi tay, rơi xuống đường, giấy tờ bay tứ tung.
Khải, vừa kết thúc cuộc họp ở phòng bên cạnh, chạy ra nhìn cảnh tượng ấy. Anh không chần chừ, lao tới giúp cô nhặt từng tờ giấy bị nước mưa làm ướt.
“Để tôi giúp cô!” – Khải hô to, giọng vội vàng nhưng chắc chắn.
Minh Thư ban đầu hơi xấu hổ, đôi mắt đỏ lên vì mưa và ngượng ngùng:
“Không sao… tôi tự lấy được mà…”
Nhưng Khải đã nhanh chóng đứng bên cạnh, tay cầm một phần hồ sơ, nhường cô nhặt nốt. Trong khoảnh khắc ấy, Khải vừa nhanh nhẹn vừa dịu dàng, khác hẳn vẻ thẳng thừng và bốc đồng khi làm việc trong văn phòng.
“Nhìn cô vất vả thế này, tôi không thể đứng nhìn được.” – Anh cười nửa thật nửa đùa.
Minh Thư nhìn anh, trái tim đập nhanh. Không hiểu sao, giữa cơn mưa và những tờ giấy ướt sũng, cô lại thấy an tâm và ấm áp lạ thường.
Khi hồ sơ đã được gom lại, Khải nhìn thấy một vài tài liệu bị nhăn, liền lấy áo khoác của mình lau nhẹ và gấp cẩn thận. Minh Thư cảm nhận được sự quan tâm không chỉ là hành động, mà còn là sự tinh tế, sự chu đáo mà cô chưa từng thấy ở bất cứ ai.
“Cảm ơn… Khải.” – Minh Thư nói, giọng nhỏ nhưng chân thành.
“Không có gì. Chỉ là… tôi không muốn cô gặp rắc rối.” – Khải đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, một chút nghiêm nghị, một chút ấm áp.
Cơn mưa tạnh dần, bầu trời chuyển sang màu xám nhạt. Hai người đứng dưới mái hiên một quán cà phê nhỏ ven đường, cả hai đều im lặng, nhưng không ai thấy ngượng. Trong ánh sáng yếu ớt của chiều tà, khoảng cách giữa họ như được rút ngắn.
Khải phá vỡ sự im lặng:
“Cô biết không, hôm nay… nhìn cô vất vả mà tôi không giúp được, chắc tôi sẽ hối hận cả tuần.”
Minh Thư cười khẽ, ánh mắt lấp lánh một niềm vui khó diễn tả:
“Thật… đáng ngạc nhiên. Anh cũng biết quan tâm người khác.”
Câu nói ấy khiến Khải bật cười, và họ cùng nhau bước vào quán cà phê để trú mưa hẳn. Ngồi đối diện nhau, nhìn những giọt mưa rơi ngoài cửa kính, cả hai bắt đầu trò chuyện tự nhiên hơn, không còn là những lời đối đáp công việc căng thẳng mà là những câu chuyện đời thường, vui nhộn, đôi khi xen lẫn chút trêu đùa.
Khải kể về một lần anh bị lạc ở thành phố cũ, và Minh Thư bật cười khi nghe anh mô tả cảnh tượng lúng túng của mình. Cô cũng kể về tuổi thơ và những thói quen kỳ quặc mà chưa từng chia sẻ với ai. Không khí trở nên ấm áp và gần gũi, lần đầu tiên họ cảm nhận sự đồng điệu trong suy nghĩ và cảm xúc.
Trước khi rời quán, Khải nhìn Minh Thư, giọng dịu dàng nhưng hơi run run:
“Nếu mai trời lại mưa, cô… để tôi đi cùng cô nhé?”
Minh Thư ngạc nhiên, rồi mỉm cười, đôi má ửng hồng:
“Ừ… tôi sẽ nhờ anh đấy.”
Khoảnh khắc ấy, không cần lời tỏ tình, không cần ánh mắt quá lâu, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu một điều: họ bắt đầu cảm thấy rung động trước nhau, tình cảm không còn chỉ là sự hợp tác hay ngưỡng mộ, mà đã trở nên cá nhân, gần gũi và ấm áp.
Trên đường về, Minh Thư không ngừng nghĩ về Khải – con người vừa nhiệt huyết, vừa chu đáo, đôi khi liều lĩnh nhưng luôn khiến cô an tâm. Khải cũng vậy, anh mỉm cười khi nhớ lại nụ cười của Minh Thư, ánh mắt cô khi nhìn những tờ giấy ướt, và cảm giác muốn bảo vệ cô một cách tự nhiên.
Ngày hôm đó, cả hai đều cảm nhận được một sự thay đổi tinh tế trong mối quan hệ của mình. Từ những đối thủ bất đắc dĩ, họ bắt đầu trở thành đồng đội tin cậy, và từ những đồng đội tin cậy, một tình cảm chớm nở âm thầm, dịu dàng nhưng đầy sức mạnh, bắt đầu len lỏi trong trái tim họ.
Và không ai trong hai người nói ra, nhưng trong ánh mắt, nụ cười và cách họ nhìn nhau, một điều gì đó rất đặc biệt đã bắt đầu hình thành – mầm mống của một câu chuyện tình vừa chớm nở, nhẹ nhàng, nhưng chắc chắn sẽ sâu đậm.