Sau buổi chiều mưa hôm trước, mối quan hệ giữa Khải và Minh Thư trở nên tự nhiên hơn. Họ không còn là hai đồng nghiệp bất đắc dĩ, mà là những người bạn đồng hành đã hiểu và tin tưởng nhau hơn. Nhưng cả hai đều chưa sẵn sàng thừa nhận tình cảm đang âm thầm lớn lên.
Một buổi tối cuối tuần, công ty tổ chức buổi tiệc nhỏ tại một quán rooftop để khen thưởng các dự án thành công. Khải và Minh Thư được xếp ngồi cùng bàn. Đèn vàng dịu, ánh thành phố lung linh phía xa, tiếng nhạc trầm ấm len lỏi khắp không gian, khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng, gần gũi.
Khải ngồi đối diện Minh Thư, ánh mắt anh thoáng dừng lại trên gương mặt cô. Trong ánh sáng mờ ảo, những đường nét trên gương mặt Minh Thư trở nên dịu dàng, khác hẳn vẻ nghiêm nghị thường ngày. Anh nhận ra, từ khi gặp cô, anh đã quen thuộc với từng nét cử chỉ, từng nụ cười tinh nghịch, và bây giờ, sự quen thuộc ấy đang biến thành một cảm xúc sâu hơn.
Minh Thư cũng không giấu được sự bối rối khi thấy Khải nhìn cô. Trái tim cô đập nhanh hơn bình thường, đôi tay vô thức nắm chặt chiếc ly nước, ánh mắt thoáng đỏ khi anh mỉm cười.
Trong lúc trao đổi về dự án và những câu chuyện nhỏ, Khải vô tình chạm tay vào tay Minh Thư khi đưa cho cô một chiếc bút. Khoảnh khắc ấy, cả hai như đóng băng một nhịp: ánh mắt giao nhau, trái tim cùng rung lên một nhịp điệu lạ thường. Minh Thư lặng lẽ rút tay, nhưng nụ cười cô vẫn ngọt ngào, và Khải mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như muốn truyền đi một lời nhắn nhủ: Tôi ở đây, và tôi quan tâm cô.
Buổi tiệc kết thúc, mọi người rời đi, chỉ còn Khải và Minh Thư đứng lại trên sân thượng. Gió thổi nhẹ, mang theo hương hoa từ các chậu cây ven lan can. Khải bước lại gần, giọng thấp, trầm nhưng chắc chắn:
“Cô biết không, hôm nay nhìn cô giữa ánh đèn này… tôi… tôi thấy cô thật đẹp.”
Minh Thư ngạc nhiên, ánh mắt lấp lánh giữa xúc động và ngượng ngùng:
“Khải… anh…”
Khải nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhưng không vội vàng, chỉ đơn giản là giữ lấy để Minh Thư cảm nhận được sự chắc chắn và ấm áp. Trái tim cô đập nhanh, nhưng không hề sợ hãi, mà là một cảm giác an toàn lạ thường.
“Tôi… muốn nói với cô, rằng từ khi chúng ta làm việc cùng nhau, tôi… tôi đã rất trân trọng từng khoảnh khắc bên cô.”
Minh Thư cúi mặt, cười khẽ, giọng run run:
“Tôi cũng vậy… Khải. Tôi không biết từ khi nào… nhưng tôi… thích anh.”
Khoảnh khắc ấy, không cần lời nói thêm, Khải khẽ nghiêng người, chạm môi Minh Thư một cách nhẹ nhàng, tinh tế – nụ hôn đầu tiên nhưng không vội vàng, đủ để trái tim hai người nhận ra rằng cảm xúc đã vượt khỏi mức bạn bè hay đồng nghiệp.
Khi rời khỏi nhau, họ đứng cách nhau một khoảng ngắn, ánh mắt vẫn dán vào nhau, nụ cười trên môi vẫn còn sót lại sự e thẹn và ngọt ngào. Không gian sân thượng yên lặng, chỉ còn tiếng gió và ánh sáng thành phố lung linh. Cả hai đều biết, đây là khởi đầu cho một thứ gì đó đặc biệt – một tình cảm vừa chớm nở, nhưng đủ mạnh để thay đổi mọi thứ.
Trên đường về, cả Khải và Minh Thư đều cảm nhận rõ ràng trái tim mình đang rung động theo một nhịp điệu mới – nhịp điệu của tình yêu đầu tiên, ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng đủ để khắc sâu trong lòng. Và họ đều thầm nhủ: Mối quan hệ này… sẽ còn đi xa hơn nữa.