Chiều hôm đó, Linh An trở về nhà với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Ánh nắng cuối ngày rọi qua khung cửa sổ phòng khách, tạo những dải sáng dài trên sàn gỗ. Không khí trong nhà vẫn giữ nguyên sự trầm mặc thường nhật, nhưng cô biết điều gì đó sẽ xảy ra.
“An, ngồi xuống đi, chúng ta cần nói chuyện.” – Ông Minh lên tiếng khi Linh An vừa bước vào phòng ăn. Giọng ông nghiêm nghị, nặng nề như những lần trước, nhưng lần này có chút khác biệt: như thể ông muốn cô lắng nghe thật sự.
“Có chuyện gì vậy ba?” – Linh An hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng lòng vẫn hơi hồi hộp.
Minh Tuấn đứng bên cạnh bàn, nhíu mày, tay chống hông. “Mình không hiểu tại sao em cứ nhất quyết đi học thêm, còn cậu bạn Duy kia thường xuyên đến nhà. Ba có thấy bất ổn không?” – Tuấn hỏi, giọng vừa trách móc vừa lo lắng.
Linh An hít một hơi, cảm giác tim đập nhanh. Cô biết đây sẽ là một buổi tranh luận nặng nề. “Tuấn, cậu đang làm quá lên. Duy chỉ là bạn, cậu ấy không hề gây rắc rối gì. Mình tự quyết định việc học của mình, cậu không cần can thiệp.”
Ông Minh nhíu mày, đặt tờ báo xuống. “Con hiểu ba lo lắng cho tương lai con, nhưng không phải lúc nào cũng tự quyết định được. Ba muốn con cân nhắc mọi chuyện, học hành phải có kế hoạch. Bạn bè cũng cần chọn lựa cẩn thận.”
Linh An cắn môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc. “Ba, con đã trưởng thành. Con có thể tự chịu trách nhiệm với việc của mình. Con không cần phải làm theo ý ba hoàn toàn.”
Căng thẳng tăng dần. Minh Tuấn nhíu mày, giọng nghiêm: “Em gái, mình không muốn thấy em tự làm tổn thương bản thân chỉ vì cái tôi. Học hành là quan trọng, nhưng quan trọng hơn là biết lắng nghe gia đình.”
Linh An quay mặt đi, ánh mắt ươn ướt. Cô thầm nghĩ: “Mình đã cố gắng rất nhiều, nhưng họ vẫn không hiểu mình. Phải chăng mình chưa đủ trưởng thành trong mắt họ?”
Khoảnh khắc im lặng bao trùm bữa cơm, tiếng thìa gõ vào chén càng làm không khí thêm nặng nề. Linh An quyết định không giữ im lặng nữa. “Ba, Tuấn… Con biết các anh lo cho con. Nhưng con cũng cần không gian riêng, cần tự quyết định cuộc sống của mình. Con không muốn mãi là cô gái chỉ biết nghe lời và chịu đựng.”
Ông Minh và Minh Tuấn lặng người, chưa ai nói gì. Linh An thở dài, cảm giác vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm vì cuối cùng cô đã nói ra.
Đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ Duy: “Mình ở gần nhà. Muốn đến nói chuyện với em không?”
Cô mỉm cười, lòng ấm áp. Nhắn lại: “Được, mình ra ngoài một chút.”
Ra khỏi nhà, Linh An gặp Duy đứng dưới hàng cây trước cổng. Cậu cầm theo một ly trà và một gói bánh nhỏ. “Nghe nói hôm nay em có một buổi tranh luận căng thẳng?” – Duy hỏi, ánh mắt dịu dàng.
Linh An ngồi xuống bậc thềm, thở dài: “Ừ… Mình đã cố gắng, nhưng họ vẫn không hiểu mình. Mình cảm thấy mệt mỏi quá.”
Duy im lặng, đưa ly trà cho cô. “Không sao đâu. Mọi chuyện sẽ ổn. Quan trọng là em đã nói ra suy nghĩ của mình. Điều đó đã là bước đầu trưởng thành rồi.”
Linh An nhìn vào mắt Duy, cảm giác an ủi tràn đầy. Cô nhận ra, có người hiểu và ủng hộ mình cũng đủ khiến lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Một lúc sau, Linh An quay về nhà. Bước vào phòng, cô thấy cha đang đứng bên bàn, trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Không khí im lặng, nhưng lần này không còn áp lực. Ông Minh gật đầu nhẹ, như muốn nói: “Ba hiểu con một chút rồi.”
Trong lòng Linh An, một điều gì đó thay đổi. Cô nhận ra, học cách yêu thương không chỉ dành cho người khác, mà còn là học cách bày tỏ, đứng lên bảo vệ chính mình và thấu hiểu người thân.
Đêm ấy, Linh An ngồi trên ban công, nhìn ra bầu trời đêm đầy sao, nhắn cho Duy: “Cảm ơn cậu, hôm nay mình mạnh mẽ hơn một chút.”
Duy trả lời ngay: “Mình luôn ở đây mà. Ngủ ngon nhé.”
Linh An mỉm cười, ánh mắt dịu dàng. Cô biết, cuộc hành trình học cách yêu thương vừa mới bắt đầu, và có Duy bên cạnh, cô sẽ không còn cô đơn nữa.