khoảng trống trong tim

Chương 4: Bước đầu mở lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Linh An thức dậy với một tâm trạng nhẹ nhõm lạ thường. Cảm giác hôm qua – khi cô dám bày tỏ suy nghĩ trước cha và anh trai – vẫn còn vẹn nguyên trong tim. Cô tự nhủ: “Chỉ một bước nhỏ thôi, nhưng cũng là một khởi đầu.”

Trong bữa sáng, không khí vẫn tĩnh lặng nhưng dịu hơn. Ông Minh im lặng ăn bữa sáng, nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn Linh An. Minh Tuấn thì vẫn nghiêm nghị, nhưng không cằn nhằn. Linh An hít một hơi, cảm thấy một điều gì đó khác lạ – như thể bức tường lạnh lẽo giữa cô và gia đình đang dần mỏng đi.

Sau bữa sáng, Linh An quyết định thử một bước nữa. Cô đặt chiếc chén xuống, quay sang anh trai:

“Tuấn, hôm qua… cảm ơn cậu đã lắng nghe con.”

Minh Tuấn nhíu mày, giọng vẫn khắt khe nhưng có chút mềm mại: “Mình… chỉ muốn em hiểu rằng anh lo cho em thôi. Không có ý gì khác.”

Linh An mỉm cười nhẹ. “Con biết mà. Con sẽ cố gắng cân bằng việc học và tự chăm sóc bản thân. Và… con muốn chúng ta nói chuyện nhiều hơn.”

Anh trai nhìn cô, im lặng một lúc rồi gật đầu. Linh An cảm thấy tim mình ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sự gần gũi giữa mình và Tuấn mà không phải do áp lực hay cằn nhằn.

Chiều hôm đó, Duy bất ngờ nhắn tin: “Hôm nay rảnh không? Mình muốn đi dạo cùng em.”

Linh An cười, trả lời: “Được, mình ra sân thượng một lát nhé.”

Ra đến sân thượng, cô thấy Duy đứng đó, tay cầm một cuốn sách cô từng thích nhưng chưa đọc hết. “Mình thấy em thích cuốn này, nghĩ sẽ mang lên cho em đọc khi rảnh.” – Duy nói, ánh mắt dịu dàng.

Linh An nhận lấy cuốn sách, tim nhói một cảm giác ấm áp. “Cảm ơn cậu… luôn nhớ những điều nhỏ nhặt như vậy.”

Duy cười, không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng đưa tay che ánh nắng cho cô. Linh An cảm thấy thoải mái và an toàn, như thể có người thực sự quan tâm đến cảm xúc của cô.

Buổi tối, Linh An trở về phòng, thấy cha đang ngồi đọc sách trong phòng khách. Cô hít một hơi, rồi tiến lại gần:

“Ba… hôm nay con muốn nói chuyện với ba một chút.”

Ông Minh ngẩng đầu, ánh mắt dịu hơn hẳn: “Ừ, con muốn nói gì?”

“Con… muốn hiểu ba nhiều hơn. Con biết ba nghiêm khắc vì yêu thương, nhưng đôi khi con muốn ba bày tỏ cảm xúc hơn. Con cũng muốn chia sẻ chuyện học và cuộc sống với ba.” – Linh An nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Ông Minh im lặng một lúc, rồi đặt sách xuống. “Con gái… ba… cũng chưa bao giờ biết cách nói những lời đó. Nhưng ba… sẽ cố gắng. Ba tự hào về con, biết không?”

Linh An nghe thấy tim mình như vỡ òa. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô nghe cha nói lời ấm áp, khiến cô cảm thấy được chấp nhận và yêu thương.

Đêm đến, Linh An lại nhắn tin cho Duy: “Hôm nay… mình thấy gia đình gần gũi hơn một chút. Cảm ơn cậu đã luôn bên mình.”

Duy trả lời ngay: “Mình vui vì điều đó. Em xứng đáng được yêu thương mà.”

Linh An mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô biết, hành trình học cách yêu thương không chỉ dành cho người khác mà còn cho chính bản thân. Và với Duy ở bên, cô sẽ không còn sợ bước những bước tiếp theo – mở lòng với gia đình, đón nhận tình yêu và cảm giác hạnh phúc mà cô xứng đáng có.

Cánh cửa phòng mở ra, ánh trăng rọi vào phòng, chiếu lên khuôn mặt Linh An, ánh mắt rực sáng sự quyết tâm. Cô sẽ học cách yêu thương, và lần này, không còn cô đơn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×