khoảng trống trong tim

Chương 5: Giọt nước mắt đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Bảy, Linh An chuẩn bị đến lớp học thêm. Dù cảm giác hứng khởi sau những cuộc trò chuyện với cha và anh trai vẫn còn, nhưng cô biết rằng áp lực vẫn đang chờ phía trước.

Trên đường, cô gặp vài bạn học cũ, trong đó có Hương – cô bạn luôn tỏ ra thân thiện nhưng thường ghen tị với Linh An vì sự xuất sắc trong học tập.

“Linh An! Hôm nay lại đi học thêm à? Nghe nói ba con rất nghiêm khắc, đúng không?” – Hương cười nham hiểm, ánh mắt dò xét.

Linh An cười nhạt, cố giữ bình tĩnh: “Ừ… mình vẫn phải cố gắng.”

Hương lại khẽ nhếch môi, vẻ khiêu khích: “Thật ra mình thấy em may mắn lắm, có gia đình giàu có mà còn đi học thêm nữa. Chứ mình thì…”

Linh An hít một hơi sâu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xót xa. Những lời nói tưởng chừng bình thường nhưng lại chạm vào nỗi cô đơn và áp lực của cô bấy lâu nay.

Ngay lúc đó, Duy xuất hiện, bước nhẹ đến bên Linh An: “Mình thấy em không vui, chuyện gì vậy?”

Linh An quay sang, mắt đỏ hoe, không kìm được giọt nước mắt: “Họ… cứ nhìn mình như người ngoài, như mình không đủ tốt. Mình… mình mệt quá.”

Duy nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn. Đừng để những lời nói đó ảnh hưởng em. Em đã rất mạnh mẽ rồi.”

Những lời này như một ngọn lửa ấm áp thổi vào trái tim Linh An, khiến cô cảm thấy an ủi. Cô tựa vào Duy, cảm nhận sự yên bình mà bấy lâu nay cô thiếu.

Sau đó, Duy đưa Linh An vào lớp học, trò chuyện và nhắc nhở cô tập trung vào việc học. Sự hiện diện của Duy khiến cô cảm thấy bớt căng thẳng và dần lấy lại sự tự tin.

Chiều về nhà, Linh An thấy cha đang đọc báo và anh trai đang gọt hoa quả trong bếp. Không khí im lặng nhưng khác với những ngày trước – có một sự ấm áp lặng lẽ.

“An, hôm nay cậu có ổn không?” – Minh Tuấn hỏi, giọng không còn khắt khe mà pha chút quan tâm.

“Ừ… mình ổn. Cảm ơn cậu,” – Linh An mỉm cười, lòng dịu lại.

Ông Minh nhìn Linh An, ánh mắt dịu dàng hơn: “Con gái, nếu gặp chuyện khó khăn, đừng ngại nói với ba. Ba sẽ nghe.”

Linh An cảm thấy tim mình rung lên. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng gia đình, dù nghiêm khắc, vẫn luôn yêu thương và lo lắng cho mình theo cách riêng.

Buổi tối, Linh An nhắn tin cho Duy: “Cảm ơn cậu. Hôm nay mình đã khóc, nhưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.”

Duy trả lời ngay: “Mình biết mà. Khóc không sao đâu, em mạnh mẽ lắm. Mình luôn ở đây, bên em.”

Linh An mỉm cười, giọt nước mắt rơi xuống, nhưng lần này là giọt nước mắt nhẹ nhõm – giọt nước mắt đầu tiên cho hành trình học cách yêu thương.

Trên ban công, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt Linh An. Cô biết, có những lúc yếu mềm là điều bình thường. Quan trọng là cô đã dám đối diện, dám mở lòng với cả Duy và gia đình. Và với bước đi này, cô sẽ mạnh mẽ hơn, dần học cách yêu thương – cả bản thân và những người xung quanh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×