Sáng hôm sau, Linh An thức dậy với tâm trạng nhẹ nhõm nhưng vẫn cảm thấy một chút hồi hộp. Hôm nay là cuối tuần, cô không có lớp học thêm, nhưng Duy nhắn tin muốn gặp.
Khi Linh An bước ra khỏi cổng nhà, Duy đã đứng đó, cầm theo hai ly cà phê nóng. “Chào buổi sáng, Linh An. Mình nghĩ có một buổi sáng nhẹ nhàng sẽ tốt cho em.”
Linh An mỉm cười, nhận lấy ly cà phê: “Cảm ơn cậu… thật ấm áp.”
Họ đi bộ qua con đường rợp bóng cây gần nhà. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi hoa sữa đầu mùa, khiến Linh An cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
“Cậu… cậu luôn quan tâm mình như vậy à?” – Linh An hỏi, giọng ngập ngừng.
Duy cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: “Mình quan tâm em không phải vì lý do gì to tát. Chỉ đơn giản là… muốn thấy em vui vẻ, hạnh phúc.”
Linh An cảm thấy tim mình nhói lên, vừa xúc động vừa bối rối. Cô mỉm cười, nhưng giọng nghẹn ngào: “Cảm ơn cậu… thật lòng.”
Khi họ vừa đi đến công viên nhỏ gần nhà, điện thoại Linh An rung lên. Đó là tin nhắn từ cha cô: “An, hôm nay về sớm nhé. Có chuyện muốn nói với con.”
Linh An nhìn Duy, hơi lo lắng. “Hình như ba muốn nói chuyện… mình phải về thôi.”
Duy gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Không sao đâu. Em cứ đi. Mình sẽ luôn ở đây.”
Về đến nhà, Linh An bước vào phòng khách và thấy cha đang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có vẻ lo lắng. Minh Tuấn đứng bên cạnh, khoanh tay.
“An, hôm nay ba và anh muốn nói chuyện với con,” – ông Minh bắt đầu, giọng dịu hơn so với những lần trước.
“Chuyện gì vậy ạ?” – Linh An hỏi, vừa hồi hộp vừa tò mò.
Ông Minh thở dài: “Ba nhận ra, đôi khi ba quá nghiêm khắc với con. Ba chỉ muốn bảo vệ con thôi, nhưng có lẽ cách của ba chưa đúng. Con có thể cho ba và Tuấn thấy quan điểm của mình không?”
Linh An ngạc nhiên nhưng vui mừng. Đây là lần đầu tiên cha cô chủ động mở lời như vậy. Cô ngồi xuống, chia sẻ cảm xúc, suy nghĩ về việc học, về áp lực và về mong muốn được tự quyết định cuộc sống của mình.
Minh Tuấn im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. “Anh cũng… đã quá khắt khe với em. Mình sẽ cố gắng hiểu và tôn trọng em hơn.”
Không khí trong phòng ấm áp lạ thường. Linh An cảm thấy lòng nhẹ nhõm và hạnh phúc. Cô nhận ra, đôi khi, chỉ cần nói ra suy nghĩ thật lòng, mọi thứ có thể thay đổi.
Buổi tối, Linh An nhắn tin cho Duy: “Hôm nay… mọi chuyện ổn hơn. Mình đã nói với ba và Tuấn. Cảm ơn cậu đã luôn ủng hộ mình.”
Duy trả lời ngay: “Mình vui vì điều đó. Em xứng đáng được hạnh phúc. Mỗi bước đi của em đều quan trọng, và mình sẽ luôn ở bên.”
Linh An mỉm cười, giọt nước mắt nhẹ rơi xuống, nhưng lần này là giọt nước mắt hạnh phúc. Cô biết, hành trình học cách yêu thương đang dần khởi sắc – với Duy bên cạnh, với gia đình dần mở lòng, và với chính bản thân, cô sẽ mạnh mẽ hơn.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ phòng Linh An, soi sáng gương mặt dịu dàng và quyết tâm. Cô sẽ học cách yêu thương – không chỉ với Duy, mà còn với cha, anh trai và cả chính mình.