Buổi sáng thứ Hai, Linh An đến lớp với tâm trạng thoải mái hơn hẳn. Hành trình những ngày qua giúp cô cảm thấy được ủng hộ và mạnh mẽ hơn, nhưng cô không ngờ rằng thử thách tiếp theo đang chờ trước mắt.
Trong lớp học, cô nghe các bạn bàn tán: Hôm nay cô sẽ phải thuyết trình một dự án quan trọng – một bài kiểm tra đánh giá năng lực mà cô chưa kịp chuẩn bị đầy đủ vì cuối tuần đã bận giải quyết chuyện gia đình.
Tim Linh An đập nhanh, cổ họng khô lại. Cô biết, đây là lúc cô phải tự đứng lên, đối diện thử thách.
Trước khi tiết học bắt đầu, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Duy: “Em ổn chứ? Nghe nói hôm nay em phải thuyết trình. Tin mình, em làm được mà.”
Linh An mỉm cười, nhắn lại: “Cảm ơn cậu. Chỉ hơi căng thẳng thôi.”
Khi đến lượt mình, Linh An bước lên bục thuyết trình. Cô cảm thấy chân tay hơi run, nhưng nhắc đến lời Duy, lòng cô bỗng mạnh mẽ. Cô hít sâu, bắt đầu trình bày. Giọng cô chắc chắn dần, ánh mắt hướng ra lớp, nhìn thẳng vào bảng và cả các bạn.
Cuối buổi học, giáo viên khen ngợi: “Linh An, em đã làm rất tốt. Bài thuyết trình hôm nay thể hiện sự chuẩn bị và tự tin. Rất tuyệt vời.”
Linh An thở phào, cảm giác tự hào tràn ngập. Cô biết, mình đã vượt qua nỗi sợ hãi và áp lực nhờ sự ủng hộ tinh thần từ Duy và ý chí của bản thân.
Về nhà, không khí trong nhà có chút căng thẳng. Cha cô đang làm việc trên máy tính, anh trai thì cằn nhằn: “Ba và Tuấn vừa nghe tin nhà trường có dự án lớn. Ba định nhắc nhở em về việc học hành nghiêm túc. An, em phải chú ý hơn.”
Linh An đứng trước cửa, lòng vừa sợ vừa quyết tâm. Nhưng thay vì né tránh, cô bước vào:
“Ba, Tuấn… con đã hiểu và sẽ cố gắng. Nhưng con cũng muốn mọi người tin con có thể tự quản lý bản thân. Con không muốn cảm giác bị kiểm soát quá mức.”
Ông Minh nhìn con gái, ánh mắt dịu lại. “Ba biết con đã trưởng thành hơn. Ba sẽ để con tự quyết định, nhưng ba vẫn muốn ở bên để hỗ trợ em khi cần.”
Minh Tuấn nhíu mày, nhưng giọng ấm hơn: “Anh cũng vậy. Anh tin em.”
Đêm đến, Linh An nhắn tin cho Duy: “Hôm nay… mọi chuyện đều ổn. Con cảm thấy mình mạnh mẽ hơn.”
Duy trả lời: “Vậy là tốt rồi. Mình biết em sẽ làm được mà. Hạnh phúc và tự tin là quyền của em, và mình sẽ luôn ở bên.”
Linh An mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt cô, phản chiếu tâm trạng nhẹ nhõm nhưng tràn đầy quyết tâm. Cô hiểu rằng, học cách yêu thương không chỉ là mở lòng với người khác mà còn là tin tưởng vào bản thân, bước qua thử thách và biết nhận sự quan tâm từ những người yêu thương.
Cô nhắm mắt một chút, hít sâu, tự nhủ: “Mình sẽ tiếp tục mạnh mẽ. Với Duy bên cạnh, với gia đình dần mở lòng, mình sẽ học cách yêu thương trọn vẹn hơn.”