khoảnh khắc trùng phùng

Chương 3: Bức ảnh lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, An trở về căn phòng thuê nhỏ bên bờ sông. Thành phố về khuya yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng mái chèo khua nhịp đều dưới lòng nước. Anh mở cửa sổ, để gió lạnh ùa vào, rồi ngồi xuống bàn, bật máy tính. Trên màn hình hiện ra hàng loạt tấm ảnh vừa chụp trong buổi chiều dạo phố.

Thoạt đầu, đó chỉ là những khung cảnh bình thường: góc phố rêu phong, cột đèn vàng cũ kỹ, những đứa trẻ nô đùa trước hiên nhà. Nhưng khi cuộn đến một tấm, An bỗng khựng lại. Trái tim anh đánh mạnh như có ai vừa gõ vào lồng ngực. Trong khung hình ấy, dưới ánh sáng nhập nhoạng của hoàng hôn, hiện lên bóng dáng một cô gái đang bước qua bậc thang đá gần cầu.

Mái tóc dài bay trong gió, tà váy rủ mềm, thân hình mảnh mai nghiêng về phía lan can. Gương mặt mờ nhòe vì ống kính bắt khoảnh khắc vội, nhưng đôi mắt ấy, dáng đi ấy, lại khiến An có cảm giác quen thuộc đến nghẹt thở. Anh zoom ảnh lên nhiều lần, cố tìm nét nào đó thật rõ ràng, nhưng càng nhìn thì sự mơ hồ càng lớn, như thể ký ức và hiện tại đang chồng lên nhau.

An khẽ thì thầm:

– Là… em sao?

Hình ảnh ấy khiến anh nhớ lại một buổi tối mười bảy năm trước. Dưới ánh trăng bạc, trên chính cây cầu này, anh đã từng đứng chờ một cô gái. Họ chỉ gặp nhau thoáng qua, nhưng đôi mắt sáng, nụ cười mơ hồ ấy đã in hằn trong tâm trí anh suốt những năm tháng phiêu bạt. Anh đã nhiều lần tự hỏi: đó là ai, và tại sao lại để lại vết hằn sâu như thế trong ký ức của mình?

Tiếng chuông nhà thờ vang vọng từ xa kéo An về thực tại. Anh tựa lưng vào ghế, bàn tay siết chặt máy ảnh. Suốt những năm qua, anh đã đi nhiều nơi, chụp hàng ngàn bức chân dung. Nhưng chưa một lần nào bắt gặp lại ánh mắt năm ấy. Và giờ đây, trong một khoảnh khắc bất chợt, giữa thành phố cũ, bóng dáng ấy lại hiện về.

Anh đứng dậy, lục trong ba lô chiếc hộp gỗ nhỏ. Bên trong, ngoài vài cuộn phim cũ, còn có một tấm ảnh đã ố màu. Đó là bức ảnh chụp cầu đá dưới trăng, mười bảy năm trước. Trong khung hình chỉ có một khoảng tối mờ, nhưng An tin rằng ở đâu đó trong bức ảnh, cô gái ấy từng hiện diện. Anh đã mang nó đi khắp nơi, như một dấu hiệu để nhắc nhở mình rằng có một lời hẹn chưa bao giờ được giải đáp.

So sánh bức ảnh cũ và bức mới, An cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Khoảnh khắc của hai thời điểm khác nhau, nhưng hình bóng lại giống hệt, như thể thời gian đang chơi một trò đùa, đặt anh vào vòng lặp không lối thoát.

Anh mở sổ tay, ghi dòng chữ ngắn:

“Ngày đầu tiên trở lại, gặp lại bóng dáng ấy. Không biết là thật hay ảo, nhưng trái tim mình đã rung động như mười bảy năm trước.”

Bút vừa đặt xuống, An nghe tiếng gió mạnh quét qua cửa sổ. Ngoài kia, sương đã phủ trắng mặt sông. Trong làn sương ấy, anh ngỡ như thấy bóng người thiếu nữ đứng ở đầu cầu, im lặng nhìn về phía mình. Anh dụi mắt, cảnh vật trở lại bình thường. Nhưng cơn rùng mình vẫn còn, khiến anh phải đóng cửa sổ lại thật nhanh.

Đêm hôm đó, An trằn trọc mãi không ngủ. Anh nghĩ về bức ảnh lạ, về cô gái trong ký ức, và cả những ngã rẽ định mệnh. Trong lòng anh dấy lên một linh cảm mạnh mẽ: thành phố này chưa bao giờ thực sự buông tay anh. Và có lẽ, chính nơi đây đang gọi anh quay về, để hoàn thành một cuộc gặp gỡ còn dang dở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×