khoảnh khắc trùng phùng

Chương 4: Lời hẹn cũ dưới trăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mười bảy tuổi, An là một cậu học trò tỉnh lẻ hiếu động, vừa ngây thơ vừa ấp ủ trong lòng bao mơ mộng. Năm ấy, mùa hạ đến sớm, cơn gió nóng quẩn quanh trên từng mái ngói, và dòng sông quê tràn ngập ánh trăng mùa tháng sáu. Đó cũng là mùa An có một kỷ niệm khắc sâu, để rồi suốt những năm tháng sau này, anh vẫn không thể nào quên.

Đêm hôm ấy, trăng sáng đến mức soi rõ từng phiến đá trên cây cầu cổ. Sau ngày lễ hội ở đình làng, An đi lang thang theo dòng người tan hội, rồi bất giác rẽ về phía cầu. Tiếng cười nói còn rộn rã phía xa, nhưng nơi đầu cầu chỉ có bóng tối, vắng lặng và huyền hoặc. An không hiểu vì sao mình lại đến đây, chỉ nhớ rằng trong lòng có một thôi thúc lạ thường, như thể nơi này đang gọi tên mình.

Và rồi, giữa khung cảnh sáng ngời ánh trăng, An nhìn thấy một cô gái.

Cô đứng bên lan can, dáng người mảnh dẻ, mái tóc đen thả dài. Ánh trăng phủ lên gương mặt, khiến đường nét trở nên huyền ảo, vừa gần gũi vừa xa xăm. Cô không hề giật mình khi nhận ra có người khác, chỉ quay lại, nở một nụ cười thoáng như gió thoảng. Đôi mắt sáng ấy chạm vào mắt An, khiến trái tim cậu thiếu niên đập liên hồi, bối rối đến nỗi không thốt nên lời.

– Anh cũng hay ra đây ngắm trăng à? – Giọng nói nhẹ như làn sương.

An gật đầu, rồi lắp bắp đáp:

– Ừ… Ừm, chỉ là… tình cờ thôi.

Cô gái khẽ cười, đôi mắt cong lên, ánh trăng phản chiếu như ngọc. Khoảnh khắc ấy, An có cảm giác thời gian ngừng lại, chỉ còn tiếng tim mình đập rộn ràng.

Họ ngồi bên nhau, nói chuyện không nhiều, chỉ là vài câu bâng quơ: về con sông, về lễ hội, về ước mơ sau này. An không nhớ chi tiết mình đã nói những gì, chỉ nhớ rõ ràng cảm giác bình yên đến lạ lùng. Như thể hai tâm hồn trẻ tuổi vừa tìm thấy nhau giữa khoảng không bao la của vũ trụ.

Trước khi rời đi, cô gái quay lại, đôi mắt sâu thẳm dưới ánh trăng:

– Hẹn gặp lại nhé, vào một ngày trăng sáng khác.

An gật đầu, không kịp hỏi tên, cũng chẳng biết nhà cô ở đâu. Cô gái bước đi, bóng dáng nhỏ bé dần hòa vào sương trắng, để lại cậu thiếu niên đứng ngẩn ngơ ở đầu cầu.

Đêm đó, An trở về nhà, nhưng suốt cả đêm không chợp mắt. Hình ảnh đôi mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Cậu cầm bút, vẽ nguệch ngoạc dáng một thiếu nữ bên cầu, rồi giấu kín trong ngăn bàn, coi như một bí mật chỉ mình biết.

Ngày sau đó, An nhiều lần ra cầu, mỗi khi trăng sáng, mong gặp lại cô gái ấy. Nhưng tất cả chỉ là mong chờ vô vọng. Người ấy biến mất như chưa từng tồn tại, để lại trong lòng cậu thiếu niên một lời hẹn dở dang.

Nhiều năm sau, khi đã đi khắp nơi, An vẫn luôn nhớ về “lời hẹn dưới trăng” ấy. Nó không chỉ là một ký ức tuổi trẻ, mà còn là sợi dây vô hình níu giữ trái tim anh với mảnh đất này. Và giờ đây, khi nhìn thấy bức ảnh lạ, bóng dáng quen thuộc kia lại trở về như một vòng xoáy định mệnh, gợi dậy nỗi bâng khuâng đã ngủ yên suốt mười bảy năm.

An tự hỏi: Phải chăng trăng đêm nay vẫn sáng như năm nào, và lời hẹn năm ấy, cuối cùng cũng sắp được hồi đáp?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×