Sáng hôm ấy, bầu trời trong xanh hiếm hoi sau nhiều ngày mưa. An mang máy ảnh đi dạo ven sông, vừa để săn tìm ánh sáng, vừa để thỏa cơn nôn nao trong lòng. Kể từ khi nhìn thấy bức ảnh lạ, anh luôn cảm giác như ai đó đang bước dần đến gần mình, một bóng hình quen thuộc mà anh không thể nào rời mắt.
Con phố nhỏ dẫn ra cầu xưa nhộn nhịp khác thường. Người dân tụ tập vì dự án trùng tu sắp khởi công, những biển thông báo dựng đầy lối đi. An đứng ở rìa đám đông, giơ máy ảnh chụp vài tấm cảnh sinh hoạt đời thường: cụ già ngồi bán chè xanh, lũ trẻ con chạy lon ton, thanh niên cười nói rôm rả. Rồi bất chợt, trong khung hình, anh thấy một người phụ nữ.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần vải xanh đậm, dáng người thẳng và thanh thoát. Cô đang trò chuyện với nhóm kỹ sư, tay chỉ về phía cầu, ánh mắt chăm chú mà cương nghị. Một tia nắng chiếu xuống, khiến gương mặt cô sáng rực, toát lên vẻ vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng.
Trái tim An bỗng hẫng đi. Anh lặng lẽ điều chỉnh ống kính, chụp thêm vài tấm. Ống kính phóng to, nét mặt cô gái hiện ra rõ hơn. Mái tóc dài buộc gọn, đôi mắt sâu và sáng, sống mũi thanh tú… Tất cả khiến An sững sờ. Dù thời gian có thể đã biến đổi nhiều, nhưng anh cảm giác đây chính là ánh mắt năm nào, nụ cười năm nào, chỉ là trưởng thành hơn, xa xăm hơn.
Anh hít một hơi thật sâu, bước tới. Giữa đám đông, họ chỉ còn cách nhau vài bước. Nhưng khi An dừng lại, cô gái ngẩng đầu, đôi mắt chạm vào anh. Khoảnh khắc ấy, tim anh đập loạn. Thế nhưng, ánh nhìn của cô chỉ thoáng qua, bình thản và xa lạ, như thể anh chỉ là một người lạ tình cờ đứng đó.
– Xin lỗi, anh là phóng viên à? – Giọng cô trong trẻo, nhưng không có chút nhận ra nào.
An bối rối, lắp bắp:
– À… không. Tôi chỉ… chụp ảnh thôi.
– Vậy mong anh đứng ngoài khu vực khảo sát. – Cô nói nhẹ nhàng, lịch sự nhưng dứt khoát, rồi quay lưng tiếp tục bàn công việc với đồng nghiệp.
An chết lặng. Mọi hy vọng bừng sáng trong anh bỗng vụt tắt. Hóa ra, đối với cô, anh chỉ là một người qua đường, không hơn không kém.
Anh lùi lại, ngồi xuống bậc thang đá, ngước nhìn cây cầu. Tiếng người trò chuyện rộn rã bên kia, nhưng trong tai anh chỉ còn âm thanh của dòng sông cuộn chảy. Trái tim anh trĩu nặng: phải chăng ký ức mười bảy năm trước chỉ là một giấc mơ riêng mình anh? Phải chăng cô gái trong ảnh, trong đêm trăng, chưa từng tồn tại?
Bỗng, từ xa, một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn tung tập bản vẽ từ tay cô gái. Những tờ giấy bay lả tả về phía An. Theo phản xạ, anh vội chạy đến, nhặt lấy một bản vẽ vừa rơi sát mép nước. Khi ngẩng lên, anh bắt gặp cô đang chạy tới. Hai ánh mắt lại chạm nhau.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh trăng năm nào bỗng ùa về, tiếng cười khẽ vọng lại từ quá khứ. Nhưng rồi, chỉ trong chớp mắt, cô đã nhận lại tập hồ sơ, mỉm cười cảm ơn, nụ cười xã giao lịch thiệp.
– Cảm ơn anh. – Cô khẽ nói, rồi quay đi.
An đứng bất động, tay vẫn nắm chặt bản vẽ còn sót lại một vết ướt. Anh nhìn theo bóng dáng cô, lòng vừa quen thuộc vừa xa cách. Một cuộc gặp tưởng như định mệnh, nhưng lại hóa thành sự ngỡ ngàng của hai người xa lạ.
Anh không biết, trong bước đi vội vã, Lan – người phụ nữ ấy – bỗng thoáng rùng mình. Tim cô lỡ một nhịp, như vừa chạm phải điều gì thân thuộc. Nhưng lý trí lại nhanh chóng gạt đi. “Không thể nào… chắc chỉ là do mình nghĩ nhiều.”
Giữa thành phố ven sông, hai con người bước ngang đời nhau. Gần lắm, nhưng vẫn xa như chưa từng hẹn ước.