khoảnh khắc trùng phùng

Chương 6: Những nứt gãy thời gian: cảnh vật lặp lại kỳ lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm ấy, An lang thang trên bờ sông, mang theo chiếc máy ảnh như một cái cớ để tự dỗ lòng mình. Gặp lại cô gái kia – người có gương mặt giống hệt ký ức tuổi mười bảy – mà lại xa lạ đến vậy, anh thấy bản thân như rơi vào một trò đùa trớ trêu của số phận. Nhưng càng cố quên, trong lòng anh càng dấy lên sự thôi thúc kỳ lạ: nhất định còn có điều gì đó đang chờ mình khám phá.

Mặt trời dần lặn xuống phía xa, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm lên từng nhịp sóng. An giơ máy, định bắt lấy khoảnh khắc, thì bỗng dưng… một cảm giác choáng váng ập tới. Hình ảnh qua ống kính mờ đi, rồi hiện rõ trở lại – nhưng không phải khung cảnh hiện tại.

Anh sững người. Trước mắt không còn là cầu bê tông lởm chởm rêu phong chờ tu sửa, mà là cây cầu gỗ nguyên vẹn như trong trí nhớ. Mặt cầu sáng bóng, những chiếc đèn dầu lắc lư trong gió, tiếng guốc gỗ gõ nhịp rộn ràng. Người qua lại đông đúc, ai cũng mặc áo dài, áo tứ thân, y như một mảnh ký ức bị xé ra từ mấy chục năm trước.

Tim An đập thình thịch. Anh hạ máy ảnh xuống, chớp mắt liên hồi, thì khung cảnh lập tức trở về như cũ: cầu gãy nhịp, giàn giáo dựng chằng chịt, người công nhân mặc áo phản quang bận rộn. Anh thở dốc, mồ hôi túa ra, không rõ vừa rồi là mơ hay thực.

Đêm xuống, An vẫn lảng vảng quanh bờ sông. Một lần nữa, khi ánh trăng nhô lên khỏi mặt nước, anh lại thấy cảnh vật thay đổi. Dòng sông phẳng lặng bỗng dậy sóng, và ở phía bến nước, anh thoáng thấy bóng một cô gái mặc váy trắng đang đứng đợi. Dáng hình ấy… quá quen. Gần như trùng khớp với ký ức tuổi mười bảy – nơi anh từng hẹn dưới ánh trăng.

An bước nhanh hơn, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng khi anh chạm đến, cảnh vật tan biến. Chỉ còn lại bến sông im lìm, ngọn đèn đường vàng vọt hắt bóng dài trên mặt nước.

Anh ôm lấy đầu, lẩm bẩm:

– Rốt cuộc là sao? Mình đang gặp ảo giác… hay thời gian thực sự nứt gãy?

Trong khi đó, bên kia cầu, Lan ngồi trong phòng làm việc, mắt chăm chú vào những bản thiết kế phục dựng. Đột nhiên, cô sững lại. Trên mặt giấy, đường nét cây cầu như lay động, rồi hình ảnh mờ nhòe thành phiên bản nguyên vẹn xưa cũ. Cô còn nghe văng vẳng tiếng guốc gõ, tiếng cười nói lao xao, xen lẫn mùi hương trầm thoảng qua.

Lan giật mình, chớp mắt mạnh. Tất cả trở về bình thường. Nhưng bàn tay cô hơi run, và trong ngực thoáng qua một nỗi bồi hồi kỳ lạ.

Đêm ấy, cả An và Lan – hai con người ở hai nơi khác nhau – đều trải qua cảm giác thời gian bị bẻ cong. Cảnh vật lặp lại, quá khứ và hiện tại chồng chéo như tấm gương nứt.

Họ chưa biết rằng, đây chỉ là khởi đầu của chuỗi “trùng lặp” bí ẩn, buộc họ tiến lại gần nhau để tìm câu trả lời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×