khói lam chiều ấy

Chương 3: Bến nước tuổi thơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bến nước đầu làng vốn quen thuộc như một phần ký ức. Ở đó có cây đa cổ thụ rợp bóng, gốc rễ xù xì ôm chặt lấy đất, tỏa xuống một khoảng mát lành. Con sông trong veo lững lờ chảy, phản chiếu ánh nắng vàng và những đám mây trắng bồng bềnh. Mỗi buổi chiều, trẻ con trong làng tụ tập về đây, đùa nghịch vang trời.

Hải và Lan cũng vậy. Từ nhỏ, bến nước đã là chốn hẹn hò của cả hai. Hôm nay, sau khi phụ gia đình gánh lúa ngoài đồng, Hải liền chạy về bến. Lan đã ngồi đó từ trước, hai bàn chân thả xuống dòng sông mát rượi, mái tóc dài vờn theo gió. Nhìn cảnh ấy, Hải thấy lòng mình ấm áp, như thể cả thế giới chỉ cần có bến sông và Lan là đủ.

“Hải, lại đây đi.” – Lan vẫy tay, nụ cười hồn nhiên nở trên môi.

Hải không đáp, chỉ cởi phăng áo, lao xuống nước làm sóng bắn tung tóe. Lan hét lên, vội kéo vạt áo tránh ướt, nhưng rồi lại cười giòn tan. Tiếng cười ấy vang vọng, hòa cùng tiếng nước vỗ bờ, nghe trong trẻo như khúc ca mùa hạ.

Cả hai cùng nhau bơi ra giữa dòng. Lan yếu hơn, bám vào vai Hải, còn Hải thì cười khoái chí:
“Thấy chưa, không có tao thì mày chìm nghỉm rồi.”
Lan trề môi: “Ừ thì tao đâu có biết bơi. Nhờ mày thôi.”
Câu nói nửa trách nửa cười khiến Hải bất giác thấy vui lạ thường.

Sau khi chán bơi, cả hai lại ngồi trên bờ, nhặt đá ném xuống mặt nước. Ai ném xa hơn thì thắng. Hải thắng nhiều, nhưng lần nào cũng giả vờ thua để nhìn Lan cười đắc thắng. Có khi, họ ngồi im lặng, chỉ nghe tiếng chim kêu, tiếng tre xào xạc trong gió, mà vẫn thấy lòng đầy ắp.

Một lần, Lan lấy lá sen non gấp thành chiếc nón con con, đội lên đầu Hải rồi phá lên cười:
“Hải coi kìa, giống chú bộ đội chưa?”
Hải nhăn mặt, giật lấy nón lá sen, úp ngược lên đầu Lan:
“Còn mày thì giống… cô dâu nhí.”
Cả hai cùng đỏ mặt, rồi cười rúc rích, ngượng ngùng mà chẳng hiểu sao tim đập nhanh hơn thường lệ.

Hoàng hôn buông xuống, khói lam từ mái nhà xa xa lại bay lên, mờ mờ trong gió. Hải và Lan ngồi cạnh nhau, nhìn mặt sông nhuộm màu cam hồng. Những cánh hoa lục bình lững lờ trôi, như mang theo cả tuổi thơ êm đềm của họ.

Lan chống cằm, khẽ thì thầm:
“Không biết sau này lớn lên, mình có còn ngồi ở bến nước này nữa không, Hải nhỉ?”
Hải quay sang nhìn cô, ánh mắt bỗng trầm lại. Cậu không trả lời ngay, chỉ khẽ đưa tay nhặt viên sỏi ném xuống sông, rồi nói nhỏ:
“Có chứ… Tao sẽ còn ngồi đây, cùng mày, mãi mãi.”

Lời nói đơn giản, nhưng trong khung cảnh chiều buông, nó bỗng trở nên như một lời hẹn ước. Lan im lặng, mỉm cười, đôi má ửng hồng. Còn Hải, không hiểu sao, cảm giác ấy khắc sâu vào lòng, trở thành ký ức chẳng thể nào phai.

Bến nước tuổi thơ hôm ấy, gió vẫn lộng, sóng vẫn vỗ, nhưng trong tim hai đứa trẻ đã có những nhịp đập khác lạ – vừa ngây thơ, vừa bồi hồi, mở ra những rung động đầu đời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×