Mùa hạ năm ấy, cả làng rộn ràng chuẩn bị cho hội làng. Từ sáng sớm, tiếng trống rộn ràng vang vọng khắp thôn xóm. Con đường đất đỏ vốn yên bình nay tấp nập người qua kẻ lại, kẻ bưng mâm lễ, người gánh hoa quả. Những lá cờ ngũ sắc bay phần phật trong gió, ánh nắng vàng rực càng làm khung cảnh thêm tưng bừng.
Hải đã hẹn Lan từ mấy hôm trước: “Chiều mùng Năm, tao qua chở mày đi hội. Nhớ đấy nhé.” Lan gật đầu, má đỏ hây hây, không nói thêm gì.
Chiều hôm đó, Lan mặc chiếc áo bà ba màu xanh ngọc, tóc thả dài, trên tóc cài một bông hoa cau trắng nhỏ. Hải nhìn mà thấy tim mình hụt một nhịp, bối rối đến nỗi suýt quên mở miệng. Cậu chống xe đạp trước ngõ, cười gượng:
“Lên đi, tao chở.”
Lan khẽ gật, đôi tay ngập ngừng đặt lên yên sau. Bánh xe lăn trên con đường làng, tiếng ve sầu râm ran, mùi hoa cau, hoa lựu lẫn vào nhau, vương trong gió.
Hội làng năm nay đông vui hơn hẳn. Người ta dựng sân khấu chèo giữa sân đình, có múa lân, có hát quan họ, lại có cả những gian hàng bán tò he, kẹo kéo, bánh đa nướng. Trẻ con ríu rít cười đùa, người lớn tụm năm tụm bảy trò chuyện.
Hải dắt xe gửi vào góc sân, rồi kéo tay Lan chen qua đám đông. Lần đầu tiên Lan thấy lòng mình rộn ràng đến vậy. Tay cô đặt trong tay Hải, nóng hổi và run run, nhưng lại an toàn lạ thường.
Cả hai dừng lại trước gian hàng bày vòng quay may mắn. Hải nhanh nhảu bỏ đồng xu, quay một vòng. Kim dừng lại ở ô có nhẫn bạc nhỏ xinh. Người chủ gian hàng cười tươi, trao nhẫn cho Hải. Cậu cầm lấy, lưỡng lự một thoáng, rồi bất ngờ đưa về phía Lan:
“Đeo đi, hợp với mày đó.”
Lan ngạc nhiên, đôi má ửng đỏ, tim đập dồn dập. Cô chìa tay, để Hải lồng chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út. Chiếc nhẫn rẻ tiền thôi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, nó sáng hơn bất cứ món đồ nào.
Trống hội vang lên, lân múa rộn ràng. Dân làng hò reo, trẻ nhỏ chạy theo. Hải và Lan đứng chen trong đám đông, vai kề vai. Ánh đèn dầu treo quanh sân đình sáng vàng ấm áp, soi rõ gương mặt Lan đang ngập ngừng, bối rối. Hải nhìn sang, bắt gặp ánh mắt ấy, bất giác tim cậu rung lên.
“Lan này…” – Hải gọi khẽ, giọng lạc đi vì hồi hộp.
“Ừ?” – Lan ngẩng lên, mắt long lanh.
Cậu chưa kịp nói hết, thì một chùm pháo hoa treo cao trên đình phụt sáng, nổ lách tách trên bầu trời đêm mùa hạ. Ánh sáng rực rỡ phản chiếu xuống dòng sông bên cạnh, lung linh huyền ảo.
Lan ngẩn người ngắm pháo hoa, đôi môi hé nở nụ cười hạnh phúc. Hải thì chẳng nhìn pháo hoa, mắt cậu chỉ dừng lại ở nụ cười của Lan – nụ cười khiến cả hội làng đông vui bỗng trở nên lặng đi trong lòng cậu.
Đêm hội kết thúc, trăng lên cao, người người lục tục ra về. Hải chở Lan trên con đường quen thuộc, ánh trăng bạc phủ xuống cánh đồng lúa xanh ngát. Gió thổi, tà áo bà ba của Lan khẽ bay, chạm nhẹ vào vai Hải.
Không ai nói gì, nhưng cả hai đều biết: hôm nay, bên ánh đèn hội làng mùa hạ, giữa tiếng trống rộn ràng, trái tim họ đã đập những nhịp rung động đầu tiên.