Trăng rằm tháng tám sáng trong vằng vặc, soi bóng xuống dòng sông lững lờ trôi. Mặt nước như dát bạc, gợn sóng nhấp nhô phản chiếu từng vầng sáng lung linh. Xa xa, tiếng côn trùng rỉ rả hòa với tiếng gió nhẹ luồn qua kẽ lá, tạo thành bản nhạc dịu dàng của đêm quê.
Hương khẽ kéo vạt áo bà ba trắng, lững thững bước ra bờ sông. Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn quen ra đây mỗi khi lòng có chút bồn chồn, nhưng đêm nay có gì khác lạ. Cảnh vật vẫn vậy, nhưng trong lòng thiếu nữ mười sáu lại rộn ràng, khó tả. Ánh trăng phủ lên gương mặt nàng một lớp sáng dịu, khiến đôi má càng thêm ửng hồng.
Một lát sau, từ phía lối mòn giữa hàng tre, Lâm xuất hiện. Trong tay cậu là cây sáo trúc quen thuộc, thứ đã gắn liền với tuổi thơ của hai đứa. Nghe tiếng bước chân, Hương ngoảnh lại, ánh mắt sáng lấp lánh trong đêm.
— “Sao giờ này Hương chưa ngủ, lại ra đây?” – Lâm lên tiếng, giọng trầm ngập ngừng.
— “Đêm nay trăng sáng quá… em thấy tiếc nếu bỏ qua, nên muốn ra ngồi ngắm một lát.” – Hương khẽ đáp, nụ cười e thẹn nở trên môi.
Lâm bước đến, ngồi xuống cạnh nàng. Khoảng cách gần đến mức cậu nghe rõ nhịp thở khe khẽ của Hương. Trong lòng Lâm bỗng dấy lên cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân quen. Cậu nâng cây sáo, thổi lên khúc quen thuộc – khúc nhạc đồng quê đã theo hai người suốt những buổi chiều thả trâu, những mùa gặt vàng rực. Tiếng sáo vang trong đêm vắng, mộc mạc mà ngọt ngào, như gửi gắm nỗi niềm chưa nói thành lời.
Hương ngồi lặng, mắt dõi về phía dòng sông lấp lóa. Làn gió đêm khẽ làm tà áo nàng rung rinh, mái tóc buông dài lòa xòa trước mặt. Khi khúc nhạc dừng lại, nàng mới khẽ nghiêng đầu:
— “Tiếng sáo của anh lúc nào cũng làm em thấy bình yên… như chẳng có chuyện gì trên đời có thể khiến mình lo lắng.”
Lâm mỉm cười, ánh mắt nhìn sâu vào gương mặt thiếu nữ. Từ lúc nào, cô bé trong ký ức ngày xưa – hay cười, hay giận dỗi – nay đã trở nên dịu dàng, e ấp đến thế? Một cảm giác dâng trào trong tim khiến cậu không kiềm được, cúi xuống nhặt nhành cỏ dại mọc ven bờ, khéo léo bện thành vòng nhỏ. Cậu đưa cho Hương, giọng khẽ run:
— “Nếu một ngày nào đó, chúng ta phải xa nhau… Hương có nhớ lời hẹn đêm nay không?”
Hương sững người, đôi mắt mở to, bàn tay run run đón lấy chiếc vòng cỏ. Trái tim nàng đập rộn ràng, má nóng bừng như có lửa. Giữa ánh trăng, lời nói vụng về ấy vang lên, ngây ngô nhưng chân thành.
Nàng cúi đầu, giọng thì thầm như gió thoảng:
— “Em sẽ nhớ… nhớ suốt đời.”
Hai người ngồi cạnh nhau, không nói thêm gì nữa. Chỉ có tiếng gió đưa nhè nhẹ, tiếng nước vỗ bờ, tiếng sáo vẫn còn vương trong không gian. Trăng rằm soi bóng họ in xuống dòng sông – hai bóng trẻ kề bên, ngây dại nhưng trọn vẹn.
Lời hẹn ấy, đơn sơ như vòng cỏ dại, chẳng ai biết có vững bền qua năm tháng hay không. Nhưng trong khoảnh khắc đó, nó là lời thề thiêng liêng nhất của tuổi xuân. Và chính nó, sẽ là sợi chỉ đỏ ràng buộc hai trái tim suốt cuộc đời…