khói lam chiều ấy

Chương 6: Cánh diều lạc gió


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa gió nồm về, cả cánh đồng quê ríu rít tiếng cười của lũ trẻ thả diều. Trên nền trời xanh thẳm, những cánh diều đủ sắc màu chao nghiêng, bay cao vút, để lại âm thanh vi vu như hát cùng gió.

Hương đứng bên bờ ruộng, bàn tay che nắng, ngước nhìn theo một cánh diều giấy cũ kỹ đang lạc nhịp, chao đảo giữa không trung. Nó giống hệt tâm trạng nàng dạo gần đây – có chút bất an, khó nắm bắt.

Lâm vốn là người mê thả diều nhất trong bọn, thế nhưng lần này lại chẳng thấy cậu hăm hở như trước. Từ ngày vào lớp trên, cậu có thêm nhiều bạn mới, cả những người từ xã khác. Thay vì rong ruổi ngoài đồng cùng Hương như xưa, Lâm thường tụ tập cùng nhóm bạn, la cà đá bóng, đàn đúm chuyện trò đến khuya.

Chiều hôm ấy, Hương mang cánh diều cũ hai người từng tự tay làm đến tìm Lâm. Nàng muốn rủ cậu ra bãi thả diều như thuở nhỏ. Nhưng vừa tới đầu ngõ, đã nghe tiếng cười nói ồn ào. Lâm đang ngồi cùng mấy cậu bạn, giọng sôi nổi, không để ý đến dáng hình quen thuộc đứng lặng bên ngoài.

— “Anh Lâm, mình ra bãi diều được không?” – Hương khẽ gọi, giọng mong chờ.

Nhưng Lâm liếc nhìn, rồi lắc đầu:
— “Em cứ đi trước đi. Hôm nay anh bận rồi, để mai.”

Nói rồi cậu quay lại tiếp tục câu chuyện dang dở, chẳng buồn nhận lấy cánh diều trong tay Hương. Nàng ngập ngừng, đôi môi mấp máy định nói thêm, nhưng ánh mắt xa xăm của Lâm làm lòng chùng xuống.

Chiều đó, Hương một mình ra bãi. Cánh diều giấy cũ chao đảo trong gió, dây diều tuột khỏi tay khiến nó bay lạc về phía xa. Nàng chạy theo, nhưng càng chạy, khoảng cách càng xa. Trong lòng bỗng trào lên nỗi hụt hẫng: phải chăng, tuổi thơ êm đềm của họ cũng như cánh diều kia – dần bay khỏi tầm tay?

Lâm vẫn thương Hương, nhưng trong lòng cậu xuất hiện những khát khao mới, những thú vui mới. Sự vô tư ngày trước như dần phai nhạt. Trong những ánh mắt bạn bè, cậu muốn chứng tỏ mình mạnh mẽ, khác biệt. Chính lúc ấy, Hương bắt đầu cảm nhận rõ rệt sự đổi thay – không còn là cậu bé luôn kề bên, kiên nhẫn chờ nàng mỗi sớm mai, mà là một Lâm xa xôi, khó nắm bắt.

Đêm về, Hương nằm nghe tiếng gió thổi rì rào ngoài hiên. Trong đầu nàng cứ hiện lên hình ảnh cánh diều lạc gió buổi chiều, rồi đôi mắt Lâm khi quay lưng đi. Một thoáng lo âu len vào trái tim non nớt: liệu sợi dây tình bạn, tình thương giữa họ có đứt rời như cánh diều ấy không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×