Trưa hè oi ả, cả cánh đồng quê chìm trong cái nắng hầm hập, mặt đất nứt nẻ, hơi nóng bốc lên hầm hập. Hương vừa từ chợ về, tay ôm giỏ rau còn tươi xanh, bước vội qua con đường đất dẫn về nhà. Bầu trời lúc ấy bỗng đổi sắc, mây đen ùn ùn kéo đến, từng cơn gió nổi lên ào ạt làm bụi tre xào xạc.
Những hạt mưa đầu tiên rơi lộp bộp xuống mái lá bên đường, bụi đất bị nước quất vào bốc lên mùi ngai ngái quen thuộc. Hương thoáng giật mình, bước nhanh hơn, nhưng chưa đi được bao xa thì mưa đã ào xuống, xối xả, trắng xóa cả lối đi.
— “Hương ơi, nhanh lên!” – tiếng gọi quen thuộc vang vọng giữa mưa.
Hương ngẩng lên, thấy Lâm chạy từ cuối đường lại, trên vai vắt chiếc áo tơi cũ. Chẳng kịp để nàng phản ứng, cậu đã phủ tấm tơi lên đầu cả hai, vòng tay che chắn những giọt mưa nặng hạt.
Mưa rào miền quê đến nhanh và dữ dội. Nước từ mái tranh đổ xuống thành dòng, mặt đường đất sình lầy, từng vũng bùn loang loáng. Lâm kéo tay Hương chạy vội, cả hai tìm chỗ trú dưới mái hiên ngôi nhà bỏ hoang bên đường.
Trong hiên nhỏ, ánh sáng mờ ảo, tiếng mưa đập ràn rạt trên mái ngói mục vang vọng không dứt. Hương đứng nép về một phía, tà áo bà ba ướt dính lấy người, bàn tay giữ chặt giỏ rau. Nàng hơi cúi mặt, tim đập nhanh, không dám nhìn thẳng vào Lâm.
Cậu cũng ướt sũng, mái tóc dính bết trên trán, nhưng ánh mắt lại sáng lạ lùng khi nhìn sang Hương. Cả khoảng không gian nhỏ bé ấy bỗng chốc trở nên chật chội, khiến từng hơi thở cũng nghe rõ ràng.
Một tia chớp xé ngang trời, kế đó là tiếng sấm rền vang. Hương giật thót, đôi vai run nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm không nghĩ ngợi, liền đưa tay nắm lấy bàn tay nàng. Bàn tay cậu to, chai sần, nhưng lại ấm áp vô ngần.
Hương sững lại, ngẩng lên bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lâm. Tim nàng đập rộn rã, đôi má nóng bừng dù trời mưa gió lạnh lẽo. Nàng muốn rút tay về, nhưng lại chẳng đủ can đảm, chỉ để yên cho hơi ấm từ tay cậu lan dần sang mình.
— “Đừng sợ, có anh ở đây.” – Lâm nói khẽ, giọng trầm ấm lẫn sự chắc chắn.
Hương khẽ gật đầu, đôi mắt ngân ngấn ánh sáng kỳ lạ. Ngoài kia, mưa vẫn tuôn như dội, nhưng dưới mái hiên nhỏ, hai trái tim lại gần nhau thêm một nhịp. Tiếng mưa như nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực, vừa run rẩy, vừa ngọt ngào.
Thời gian dường như ngừng lại. Cả hai chẳng nói thêm gì, chỉ lặng im mà cảm nhận sự hiện diện của đối phương. Bàn tay vẫn nắm chặt, không rời. Từ chỗ xa lạ, vụng về, cái nắm tay ấy trở thành sợi dây mong manh nhưng bền chặt nối liền hai tâm hồn non trẻ.
Cơn mưa kéo dài rồi dần thưa hạt. Mặt trời ló ra sau lớp mây xám, ánh sáng vàng nhạt soi xuống từng giọt nước long lanh trên mái tranh, từng vệt đất sình lấp lánh sau mưa. Bầu trời trở nên trong trẻo đến lạ, như rửa sạch đi bụi bặm oi ả của ngày hè.
Hương và Lâm vẫn đứng đó, đôi tay chưa buông. Chỉ đến khi tiếng gà gáy xa xa vang lên báo giờ chiều, Hương mới giật mình, vội rút tay lại, mặt đỏ bừng. Nhưng trong lòng, một niềm vui lạ lẫm đã kịp nhen lên, khó lòng che giấu.
Lâm nhìn nàng, khẽ mỉm cười. Không cần nói thêm, cả hai đều biết: cơn mưa bất chợt hôm nay đã gieo hạt giống tình yêu đầu đời, để rồi từ đây, những rung động vụng về ấy sẽ bén rễ, âm thầm lớn lên theo từng ngày.
Tình yêu, mong manh như giọt mưa đầu mùa, nhưng đủ để thấm sâu vào đất, để hai trái tim trẻ dại bắt đầu tìm thấy nhau trong một nhịp chung.