Mùa gặt năm ấy được mùa, lúa ngoài đồng vàng óng như mật, hạt chắc nảy tràn bông. Cả làng rộn rã tiếng cười, nhà nào nhà nấy đều hớn hở chuẩn bị cho lễ hội mùa gặt – một nét sinh hoạt quen thuộc từ bao đời. Hội làng không chỉ để tạ ơn trời đất, mà còn là dịp trai gái tụ hội, già trẻ vui vầy, náo nhiệt hơn cả ngày Tết.
Từ sớm, con đường đất đỏ dẫn vào đình đã đông nghịt người. Lá cờ ngũ sắc bay phần phật trên ngọn tre cao, trống hội dồn dập vang lên. Bọn trẻ con háo hức chạy theo đoàn múa lân, miệng reo hò không dứt. Người lớn thì ăn vận chỉnh tề, tay xách rượu, tay bưng lễ vật.
Trong đám đông ấy, Hương mặc bộ áo bà ba màu xanh thẫm, mái tóc dài được tết gọn sau lưng. Dù không trang điểm cầu kỳ, vẻ trong sáng, dịu dàng của cô vẫn nổi bật giữa bao thiếu nữ. Lâm từ xa trông thấy, lòng chợt xốn xang. Hôm nay, cậu quyết định sẽ nói ra điều đã ấp ủ bấy lâu.
Hội làng diễn ra với đủ trò: thi kéo co, bịt mắt bắt dê, đấu vật, hát quan họ. Lâm vốn có tài, nên hăng hái tham gia. Trận kéo co, cậu đứng đầu dây, ráng sức đến mức mồ hôi nhễ nhại, cuối cùng giúp đội mình thắng, tiếng hò reo vang rền cả sân đình. Trò đấu vật, cậu cũng nhanh nhẹn hạ gục đối thủ chỉ trong mấy hiệp, khiến đám con gái xuýt xoa không ngớt.
“Thằng Lâm nhà ông Hòa khéo quá!” – người ta xì xào.
“Đẹp trai, khỏe mạnh, lại có tài. Con gái trong làng chắc mê lắm.”
Giữa muôn lời bàn tán, ánh mắt Lâm chỉ tìm đến một bóng hình. Sau mỗi trận, cậu đưa mắt nhìn về phía Hương, mong thấy nụ cười của cô. Và khi bắt gặp ánh mắt trong veo ấy, cậu bỗng thấy bao mệt nhọc tan biến.
Chiều xuống, khi lễ rước thần kết thúc, dân làng tụ tập quanh sân đình để xem hát. Trăng rằm lên cao, ánh sáng bạc trải dài trên mái ngói, trên đồng lúa mới gặt còn thơm mùi rạ. Chính lúc ấy, Lâm mạnh dạn kéo Hương ra phía gốc đa bên bến nước – nơi từng là chỗ hẹn hò tuổi thơ của họ.
“Hương à…” – giọng Lâm bỗng trở nên nghiêm túc, khác hẳn thường ngày.
Hương khẽ ngẩng lên, tim đập nhanh hơn khi thấy ánh mắt sâu thẳm của cậu.
“Tao… thích mày từ lâu rồi.” – Lâm nói, ngập ngừng một chút rồi mỉm cười: – “Không, phải nói là thương. Thương đến mức chỉ cần mày cười, tao thấy cả đời này cũng đủ rồi.”
Hương sững lại, đôi má ửng hồng như cánh đào trong nắng. Cô cúi mặt, không biết đáp thế nào, chỉ nghe tiếng tim mình dội liên hồi trong lồng ngực.
“Cho tao cơ hội nhé, Hương?” – Lâm tiếp lời, đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.
Một khoảng lặng dài trôi qua. Cuối cùng, Hương khẽ gật đầu, nhẹ như cánh bướm đậu.
Khoảnh khắc ấy, Lâm cười rạng rỡ, bàn tay run run nắm lấy tay cô. Ngọt ngào, vụng dại, nhưng cũng nồng nàn như lửa mới nhóm.
Thế nhưng, đôi mắt tò mò của dân làng đâu dễ bỏ sót. Chẳng mấy chốc, tin tức “thằng Lâm con ông Hòa nắm tay con nhỏ Hương” lan khắp nơi. Người ta bàn tán, người khen đẹp đôi, kẻ chê “trai làng phong lưu, con gái hiền lành, coi chừng khổ”. Tiếng đồn như gió làng, lan nhanh, len lỏi vào từng ngõ nhỏ.
Hương nghe được, lòng vừa vui vừa ngượng. Cô biết tình cảm của mình dành cho Lâm là thật, nhưng sự chú ý của cả làng khiến cô thấy bất an. Lâm thì khác, cậu ngẩng cao đầu, dường như tự hào khi để cả làng biết Hương là người con gái cậu chọn.
Dưới ánh trăng mùa gặt, bên bến nước đầu làng, mối tình của họ chính thức chớm nở. Nhưng đồng thời, những lời xì xào cũng bắt đầu gieo hạt mầm cho những sóng gió về sau.