Bến nước đầu làng từ lâu đã gắn liền với tuổi thơ của Lâm và Hương. Nơi ấy có cây đa tỏa bóng mát, có cây cầu gỗ nhỏ bắc ngang con mương, và mặt sông phẳng lặng như gương mỗi chiều xuống. Từng buổi trưa hè, lũ trẻ trong xóm lại rủ nhau ra đó tắm sông, nô đùa inh ỏi. Với Lâm và Hương, bến nước ấy không chỉ là chỗ chơi, mà còn là khoảng trời riêng, nơi họ lưu giữ những kỷ niệm trong sáng nhất.
Chiều hôm đó, sau một ngày làm đồng, Hương ra bến gánh nước. Trời vừa tắt nắng, khói lam chiều bảng lảng, trên sông gió lùa nhè nhẹ, từng cánh bèo trôi dập dềnh. Hương ngồi xuống mép cầu, cúi soi bóng mình dưới nước. Nước trong veo phản chiếu gương mặt thiếu nữ tuổi trăng rằm, đôi má hồng phơn phớt, mái tóc đen dài rủ xuống vai.
“Ngồi soi gương ngoài sông, lỡ ma da kéo chân thì sao?” – tiếng nói vang lên phía sau khiến Hương giật mình.
Quay lại, cô thấy Lâm đứng đó, vai khoác chiếc áo nâu đã bạc màu, trên tay cầm khúc sáo trúc. Cậu cười, nụ cười hồn nhiên nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ gì đó lấp lánh, khó nắm bắt.
“Anh dọa hoài…” – Hương phụng phịu, cúi xuống gánh nước.
Lâm bước đến, nhanh nhẹn giành lấy đôi quang gánh:
“Để tao xách cho. Gánh nặng thế này, vai nhỏ xíu như mày sao chịu nổi.”
“Anh lo được thân mình đi, đừng có làm hỏng cầu gỗ rồi ngã cả hai xuống sông.” – Hương bối rối đáp, nhưng khóe môi khẽ cong, không giấu nổi nụ cười.
Họ cùng ngồi xuống mép cầu, lặng im một lúc. Trên cao, đàn cò trắng chậm rãi bay về tổ. Từ xa vọng lại tiếng mõ trâu, tiếng gọi nhau về ăn cơm của lũ trẻ. Không gian như chậm lại, chỉ còn tiếng nước vỗ bờ và tiếng sáo trúc Lâm cất lên.
Khúc sáo da diết, có chút nghịch ngợm, lại có phần ngọt ngào. Hương khẽ nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe. Trong lòng cô thoáng dâng một cảm giác lạ lẫm – vừa hồi hộp, vừa xao xuyến.
“Khúc này anh học ở đâu thế?” – cô hỏi.
“Tự thổi ra thôi. Nhưng chắc chỉ mình mày nghe thấy hay.” – Lâm cười, ánh mắt dừng lại nơi gương mặt ngượng ngùng của cô.
Khoảnh khắc ấy, bầu không khí bỗng trở nên lúng túng. Hương cúi gằm, tim đập rộn ràng. Lâm thì chống tay xuống cầu, nhìn mặt nước gợn sóng, nhưng trong thâm tâm, một ý nghĩ mơ hồ vừa len lỏi: có lẽ, tình cảm giữa mình và Hương đã không còn đơn thuần như xưa nữa.
Khi Hương đứng dậy xách nước về, Lâm vội bước theo, giữ lấy quang gánh:
“Hương này…” – cậu ngập ngừng.
“Hả?” – cô ngẩng lên, đôi mắt đen lay láy ánh trong chiều tà.
“Ừm… mai mày ra đây nữa nhé. Tao có chuyện muốn nói.”
Hương khẽ gật đầu, rồi vội quay đi, sợ cậu nhận ra hai má mình đang ửng đỏ.
Bóng hai người khuất dần sau lũy tre, để lại bến nước lặng yên, chỉ còn tiếng sáo trúc chưa kịp tắt hẳn, vang vọng trong chiều gió. Ngọt ngào, vụng dại, tình cảm đầu đời của họ đã bắt đầu như thế – mơ hồ nhưng trong sáng, để rồi sau này khi nhớ lại, cả hai mới hiểu: đó chính là khởi điểm của một mối tình định mệnh.