Ngày hè nắng gắt, cánh đồng lúa vàng ươm tỏa hương ngai ngái. Hạ Linh đang cặm cụi thu hoạch lúa non bên bờ ruộng, mồ hôi nhễ nhại, tay chân dính bùn đất. Dẫu vậy, cô vẫn rạng rỡ với nụ cười hiền lành, ánh mắt kiên cường nhìn từng bó lúa mà cô yêu quý.
“Linh! Mau nhìn xem tôi bắt được con chuồn chuồn này!” – Tiếng Nam Phong vang lên, xen lẫn cả niềm thích thú và một chút kiêu hãnh. Anh đứng trên bờ, tay cầm con chuồn chuồn đỏ rực, mắt sáng lên vì tự hào.
Hạ Linh dừng tay, nhíu mày: “Anh… để nó ra đi đi! Sao lại bắt con vật nhỏ bé thế hả?” – Giọng cô vừa bực vừa thương, vừa trách móc vừa không nỡ thật sự.
Nam Phong chỉ cười, ánh mắt lấp lánh sự tinh nghịch: “Cậu luôn quá nghiêm túc. Thế mà nói yêu tự do, tôi thấy cậu cũng thích chinh phục như tôi thôi!”
Hạ Linh giận dỗi nhíu mày, lắc đầu: “Anh đúng là… ‘tra nam’ chính hiệu! Vừa trêu tôi, vừa cười hả hê.” Cô quay lại với công việc, nhưng lòng lại bâng khuâng, cảm giác vừa bực vừa rung động khó tả.
Nam Phong thả con chuồn chuồn ra, nhìn nó bay đi, rồi bước đến gần cô. Ánh mắt anh đột nhiên dịu xuống, nhưng vẫn mang chút lạnh lùng thường thấy. “Xin lỗi… tôi chỉ đùa thôi. Tôi biết cậu yêu quý mọi thứ sống động quanh mình.”
Hạ Linh mỉm cười, tay khẽ quệt mồ hôi. Cô quen với những hành động nửa trêu nửa thật của Nam Phong từ nhỏ, và dần học cách chấp nhận chúng. Trong ánh mắt anh, có lúc lạnh lùng, có lúc hờ hững, nhưng cô biết, sâu thẳm bên trong là tình cảm không dễ bộc lộ.
Buổi trưa, hai người nghỉ dưới tán tre già. Nam Phong đưa cho Hạ Linh chai nước mát, ánh mắt nhìn cô chăm chú, đầy tò mò. “Cậu… cười dễ thương thật. Tôi… thỉnh thoảng vẫn nhớ ánh mắt cậu lúc dệt vải, thu hoạch lúa… kỳ lạ là tôi không muốn quên.”
Hạ Linh ngạc nhiên, vừa cảm động vừa thấy chút ngượng ngùng: “Anh… nói như thế… làm tôi khó xử quá. Chúng ta còn trẻ, hãy vui vẻ với từng ngày trôi qua thôi.”
Nam Phong mỉm cười nửa miệng, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch: “Vui vẻ thôi sao? Tôi định thử thách cậu một chút xem sao, xem cô gái ngoan kiên cường này có thật sự mạnh mẽ không.”
Hạ Linh cười, vừa giận vừa thương, cảm nhận rõ sự “tra nam” quen thuộc mà chỉ Nam Phong mới làm cô rung động. Cô biết, chính những trò đùa, ánh mắt khó đoán và thái độ nửa lạnh nửa ấm của anh đã làm trái tim cô thêm bối rối và gắn bó sâu hơn.
Chiều buông, khói lam từ bếp nhà dân bay lên, hòa cùng hương lúa. Nam Phong đứng bên Hạ Linh, tay chạm nhẹ vào vai cô như một lời hứa vô thanh: dù có lạnh lùng hay tinh nghịch, anh vẫn luôn ở đó, âm thầm bảo vệ và quan sát cô. Hạ Linh quay sang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên cường, biết rằng trong trái tim mình, chàng trai lạnh lùng này đã chiếm một vị trí không thể thay thế.
Cả hai đứng đó, giữa cánh đồng vàng, giữa khung cảnh bình dị nhưng đầy sức sống, cùng cảm nhận nhịp đập của tuổi trẻ – vừa ngọt ngào, vừa đầy thử thách, mở ra một thanh xuân ngập tràn những cảm xúc chưa nói hết, những giây phút vừa bực vừa thương mà chỉ họ mới hiểu.