khói lam và ánh dương

Chương 4: Khung cửi và cánh đồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua từng đám mây trắng, rọi xuống cánh đồng lúa rộng mênh mông. Hạ Linh cùng Nam Phong bước vào những ngày hè rộn rã, nơi mà mỗi ngày trôi qua đều đọng lại những kỷ niệm không thể quên.

Sáng nay, bà ngoại đã chuẩn bị khung cửi và những sợi lanh mới. Hạ Linh ngồi ngay ngắn, tay thoăn thoắt đưa sợi lanh qua các khe, mắt chăm chú từng chi tiết nhỏ. Nam Phong đứng bên cạnh, tay cầm con dao nhỏ để cắt những bó lúa đã gặt, nhưng ánh mắt anh thỉnh thoảng lại lướt qua Hạ Linh, nhìn cô dệt, dường như muốn ghi nhớ mọi cử chỉ, mọi nụ cười.

“Cậu cứ chăm chú quá, tôi còn phải lo cả lúa nữa,” – Nam Phong càu nhàu, nhưng giọng không hề gay gắt. Anh đang học cách phối hợp cùng Hạ Linh, dẫu vụng về nhưng hào hứng.

Hạ Linh cười hiền: “Anh chỉ cần tập trung thôi, còn lúa tôi sẽ thu xếp. Nhanh thôi, còn kịp ăn cơm trưa với bà.” Cô vừa nói vừa hướng dẫn anh cách luồn sợi lanh, từng bước, tỉ mỉ. Những khoảnh khắc giản dị này khiến trái tim cô ấm áp, và không hiểu sao, mỗi khi nhìn Nam Phong chăm chú học, cô lại thấy vừa bực vừa thương.

Sau một buổi sáng, những bó lúa được thu hoạch xong, khung cửi đã tạo ra vài mảnh vải nhỏ. Hạ Linh đặt tay lên mảnh vải, hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi ngai ngái của lanh và đất, mùi khói lam từ bếp bay ra. Đây là mùi của tuổi thơ, của gia đình, của một thanh xuân bình dị nhưng đầy sức sống.

Nam Phong đứng gần, nhìn cô, đôi mắt lóe lên vẻ tinh nghịch quen thuộc. “Cậu thật sự kiên nhẫn, Linh. Tôi… chưa bao giờ thấy ai dệt mà vừa nhanh vừa đẹp như cậu.” Anh thốt ra lời khen, nhưng vẫn nửa trêu nửa thật: “Nhưng tôi có thể phá trò một chút chứ?”

Hạ Linh giả vờ nhíu mày, giọng vừa giận vừa cười: “Anh lại muốn làm tôi bực đây mà! Đừng phá nữa!” Nhưng cô biết, những trò đùa nho nhỏ của Nam Phong không bao giờ ác ý, trái lại còn khiến cô cảm thấy gần gũi và gắn bó hơn.

Chiều xuống, họ cùng nhau ra bờ sông rửa tay, nước mát lạnh lướt qua, làm dịu đi cả mồ hôi và bụi đất. Nam Phong ném vài viên sỏi nhỏ, trêu cô, khiến Hạ Linh cười khúc khích. Tiếng cười của cô vang lên, hòa cùng tiếng nước chảy và tiếng gió xào xạc qua những bông lúa, tạo thành bản nhạc tuổi thơ khó quên.

Những ngày như thế cứ lặp đi lặp lại: sáng dệt vải, trưa thu hoạch lúa, chiều thả diều hay tắm sông. Từng hành động nhỏ, từng câu nói đùa, từng ánh mắt tinh nghịch của Nam Phong đều khắc sâu trong tim Hạ Linh, hình thành nên những kỷ niệm đầu đời vừa ngọt ngào, vừa lạ lẫm.

Trên cánh đồng vàng rực dưới khung trời xanh biếc, Hạ Linh và Nam Phong như hai phần của một bức tranh đồng quê hoàn hảo: cô dịu dàng, kiên cường; anh lạnh lùng, tinh nghịch. Cả hai bên nhau, vừa học vừa chơi, vừa gần gũi vừa bướng bỉnh, tạo nên một thanh xuân ngập tràn ký ức không thể nào quên.

Khi khói lam chiều bay lên từ mái bếp xa, Hạ Linh thở dài, mắt nhìn về phía chân trời nơi mặt trời dần lặn. Cô biết, những kỷ niệm hôm nay sẽ theo cô suốt cuộc đời, và trái tim cô – cũng như của Nam Phong – đang dần gắn kết, một cách âm thầm nhưng chắc chắn, giữa khung cửi, cánh đồng và ánh nắng cuối ngày.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×