khói lam và ánh dương

Chương 5: Ngây thơ lần đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, sương vẫn còn đọng trên lá, ánh nắng vàng rọi nhẹ qua tán tre già. Hạ Linh ra đồng sớm hơn mọi ngày, tay cầm chiếc nón lá, mắt chăm chú nhìn những bông lúa mềm trong gió. Cô cảm thấy lòng mình bình yên, nhưng một điều gì đó khác lạ đang len lỏi trong trái tim – một cảm giác vừa bỡ ngỡ vừa ngọt ngào.

Nam Phong xuất hiện bên bờ ruộng, chiếc áo sơ mi bạc màu dính chút bụi, tay cầm cuộn dây thừng để buộc những bó lúa. Anh nhìn cô từ xa, nụ cười nhạt nở trên môi, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, khó đoán. Hạ Linh thoáng giật mình khi bắt gặp ánh nhìn ấy, tim bỗng nhói nhẹ, một cảm giác vừa quen vừa lạ len vào từng nhịp tim.

“Linh… cậu tới sớm thế?” – Nam Phong gọi, giọng pha chút ngạc nhiên nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng thường thấy.

Hạ Linh quay sang, cố nén sự bối rối trong lòng, giọng nhẹ: “Anh cũng ra đồng sớm sao? Tôi tưởng hôm nay chỉ một mình thôi.”

Nam Phong nhún vai, bước tới gần, ánh mắt tinh nghịch như muốn thăm dò phản ứng của cô. “Tôi thấy cậu làm việc chăm chỉ quá, không muốn bỏ lỡ cảnh tượng này.” Anh cười, nhưng nụ cười ấy khiến Hạ Linh thấy tim mình đập nhanh hơn.

Cô bỗng nhận ra, mỗi khi Nam Phong gần, cô lại thấy bối rối, muốn được anh quan tâm nhiều hơn, muốn nhìn anh cười lâu hơn, và cũng… mong anh để ý đến mình nhiều hơn. Một cảm giác ngây thơ lần đầu – vừa lạ lẫm vừa ngọt ngào – dần len vào trái tim cô mà cô chưa từng trải qua.

Nam Phong cười nhạt, đưa tay giúp Hạ Linh buộc những bó lúa vào nhau. Bàn tay anh chạm nhẹ vào tay cô, nhưng chỉ thoáng qua, như một lời hứa không nói, một sự gần gũi âm thầm. Hạ Linh cúi mặt, tim đập rộn ràng, cảm nhận rõ ràng từng rung động trong lồng ngực.

“Anh… sao lại làm tôi bối rối thế này?” – Cô thầm nghĩ, nhưng không nói ra, chỉ cười nhẹ, mắt lấp lánh niềm vui và chút xao xuyến.

Buổi trưa, khi họ nghỉ dưới tán tre, Hạ Linh thấy mình luôn tìm cách nhìn Nam Phong, muốn nghe giọng anh nói chuyện nhiều hơn, muốn ngồi gần anh hơn. Cô nhận ra rằng tình cảm dành cho chàng trai lạnh lùng này không còn đơn thuần là bạn bè tuổi thơ nữa – trái tim cô đang bắt đầu rung động lần đầu tiên, ngây thơ nhưng đầy chân thành.

Nam Phong nhặt một chiếc lá rơi từ cây tre, đưa cho Hạ Linh: “Cậu xem, tôi nhặt cho cậu.” Ánh mắt anh nhìn cô, nụ cười vẫn nhẹ, nhưng trong đó dường như chứa một chút quan tâm đặc biệt mà chỉ Hạ Linh mới nhận ra.

Cô cầm chiếc lá, nhìn anh, tim như muốn nhảy ra ngoài. Cảm giác này vừa mới mẻ vừa khiến cô e dè, nhưng đồng thời cũng khiến cô hạnh phúc không nói nên lời. Hạ Linh nhận ra, mình đã yêu chàng trai này từ lúc nào, và tình yêu ấy – dù ngây thơ – đã len sâu vào trái tim cô, bền chặt như mạch nước ngầm chảy âm thầm qua cánh đồng quê.

Chiều xuống, khói lam từ bếp bay lên, hòa cùng hương lúa và ánh nắng cuối ngày. Hạ Linh đứng bên bờ ruộng, nhìn Nam Phong cười, lòng đầy rung động. Cô biết, đây là lần đầu cô nhận ra tình cảm thực sự, ngây thơ nhưng chân thành, và cũng là khoảnh khắc mở ra những ngày tháng thanh xuân đầy kỷ niệm, ngọt ngào lẫn thử thách phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×