khói lam và ánh dương

Chương 6: Bến sông tuổi thơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hè oi ả, Hạ Linh chạy chân trần qua những luống lúa còn sót lại trên bờ ruộng, hướng về bến sông quen thuộc. Nước sông lấp lánh dưới ánh nắng, những cánh diều từ xa bay vút lên, kéo theo tiếng cười ríu rít của lũ trẻ trong làng. Hạ Linh thở phào, cảm nhận không khí mát lành lan tỏa, bao quanh cô một cảm giác yên bình nhưng cũng đầy sống động.

Nam Phong đã ở đó từ trước, ngồi trên bờ, tay cầm chiếc thuyền nhỏ bằng tre. Nhìn thấy cô, anh nhún vai, nở nụ cười tinh nghịch: “Linh, mau lại đây! Tôi chuẩn bị thuyền cho cậu rồi!”

Hạ Linh chạy tới, vừa giận vừa cười: “Anh… lần nào cũng bắt tôi phải theo kế hoạch của anh! Tôi không muốn bị ướt đâu đó!”

Nam Phong chỉ nhún vai, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch, rồi bất ngờ hất nhẹ nước vào cô. Hạ Linh giật mình, la lên: “Anh… anh lại làm tôi ướt hết!” – Nhưng ngay lập tức cô bật cười, mặc dù tóc và áo đã dính nước.

Anh cười theo, đôi mắt nheo lại: “Thế cậu vui chưa? Đây là trò chơi của chúng ta mà!”

Cả hai cùng ném đá vào nước, làm những vòng tròn lăn tăn lan rộng trên mặt sông. Hạ Linh vừa cố tránh những trò tinh nghịch của Nam Phong, vừa ném trả anh. Tiếng cười của cô vang lên, hòa cùng âm thanh lách cách của nước vỗ vào bờ, tạo thành một bản nhạc tuổi thơ rộn rã.

Nhưng rồi, một khoảnh khắc nhỏ đã làm cô giận anh thật sự. Nam Phong nắm tay cô kéo mạnh để cô trèo lên thuyền, khiến cô mất thăng bằng và ngã sấp xuống bờ bùn. Hạ Linh vừa giận vừa hờn, tay lau vội bùn, mắt long lanh: “Anh… anh sao thế hả! Cứ mỗi lần lại gây rắc rối cho tôi!”

Nam Phong nhìn cô, đôi mắt trầm xuống một thoáng, rồi nhún vai: “Tôi… tôi chỉ muốn cậu cười thôi mà.” Nhưng cách nói ấy vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng tinh nghịch vốn có, khiến Hạ Linh vừa bực vừa thương. Cô không thể giận lâu, bởi trong ánh mắt anh, cô đọc thấy một sự quan tâm âm thầm, một tình cảm chưa dám nói ra.

Sau phút giận dỗi, Hạ Linh ngồi lại cạnh Nam Phong trên bờ, hai chân thả xuống nước, ánh nắng chiều rọi lên mặt sông. Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng nước chảy, tiếng chim hót và hơi thở của nhau. Hạ Linh cảm nhận được nhịp tim mình lạ lùng, vừa hồi hộp vừa ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng những giận hờn, những trò đùa tinh nghịch của Nam Phong lại khiến cô bối rối và rung động đến vậy.

Nam Phong nhìn cô, ánh mắt dịu lại, nói khẽ: “Cậu… cười đi, đừng giận nữa. Tôi không muốn thấy cậu buồn.”

Hạ Linh quay sang nhìn anh, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn kiên cường: “Tôi biết… nhưng anh thật là…” Cô cười khẽ, không cần kết thúc câu nói.

Chiều dần buông, khói lam từ bếp nhà dân bay lên, hòa cùng mùi hương lúa và nước sông. Hạ Linh và Nam Phong ngồi đó, tựa vào nhau một cách ngây thơ, trải qua những khoảnh khắc vừa đùa giỡn, vừa giận hờn, tạo nên kỷ niệm tuổi thơ khó quên. Bến sông trở thành nơi chứng kiến những rung động đầu đời, những cảm xúc trong sáng nhưng đã âm thầm gắn kết hai trái tim, mở ra một thanh xuân đầy ắp tiếng cười và những xúc cảm ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×