khói lam và ánh dương

Chương 7: Trái tim dao động


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hè trải dài trên cánh đồng, ánh nắng chiếu xuống những bông lúa cúi mình trong gió. Hạ Linh cùng Nam Phong đang thu hoạch lúa ở mảnh ruộng phía sau nhà. Cô chăm chú với công việc, tay thoăn thoắt buộc những bó lúa nhỏ, lòng bình yên đến lạ thường.

Nam Phong đứng gần đó, đôi mắt lóe lên vẻ tinh nghịch quen thuộc. Anh bất chợt hất nhẹ một ít bụi lúa vào tóc cô, khiến Hạ Linh giật mình, quay sang nhìn anh với ánh mắt vừa bực vừa thương: “Anh… anh lại làm tôi bẩn hết tóc!”

Nam Phong nhún vai, nụ cười nửa miệng hiện lên: “Thì sao? Tôi chỉ muốn xem cô nổi giận thế nào thôi.” Giọng anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại lóe lên một chút tinh nghịch.

Hạ Linh lườm anh, nhưng trong lòng lại thấy rung động. Cô không hiểu vì sao mỗi lần Nam Phong tinh nghịch, trái tim cô lại loạn nhịp đến vậy. “Anh… sao lúc nào cũng muốn trêu tôi nhỉ?” – Cô thốt lên, vừa giận vừa cười, đôi má ửng hồng vì nắng và xao xuyến.

Nam Phong bước tới gần, lấy tay quệt vội một sợi lúa còn dính trên áo cô, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn giữ một chút lạnh lùng: “Không phải tôi muốn trêu cậu… tôi chỉ muốn thấy cậu cười thôi. Cậu biết mà, Linh.”

Hạ Linh quay đi, vừa muốn giận vừa không thể giận lâu. Tim cô đập nhanh, cảm giác vừa bực vừa thương len vào từng nhịp. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra trái tim mình dao động mạnh mẽ trước một hành vi tinh nghịch nhưng âm thầm quan tâm.

Buổi trưa, hai người ngồi dưới tán tre gần bờ sông, gió thổi qua mái tóc cô, mang theo hương lúa và khói lam từ những mái bếp xa. Nam Phong không nói gì, chỉ đứng nhìn cô cười khẽ khi côn trùng bay quanh, đôi mắt anh ánh lên vẻ khó đoán. Hạ Linh cảm thấy ngực mình nhói lên một cách lạ lùng. Cô vừa bực vì hành động “tra nam” của anh, vừa thấy trái tim mình rung động, không cách nào kiểm soát.

“Anh… sao lúc nào cũng làm tôi bối rối vậy?” – Hạ Linh thầm nghĩ, nhưng không nói ra. Cô chỉ khẽ mỉm cười, mắt nhìn ra cánh đồng rộng, nơi lúa cúi mình theo gió, để cho cảm xúc lan tỏa âm thầm.

Nam Phong bước tới, chạm nhẹ vai cô như một lời xin lỗi không lời. “Linh… tôi biết mình hay tinh nghịch, nhưng… tôi chỉ muốn ở bên cậu thôi.” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt chứa đựng một sự chân thành hiếm hoi, khiến Hạ Linh không thể phủ nhận cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng.

Chiều xuống, ánh nắng vàng rực chiếu qua khung cửi và bờ ruộng. Hạ Linh đứng đó, tay đặt lên trái tim, nhận ra rằng những hành vi “tra nam” của Nam Phong không chỉ khiến cô bực tức mà còn làm trái tim cô dao động, rung lên một nhịp điệu chưa từng có. Cô biết, đây chính là lần đầu tiên tình cảm tuổi trẻ của cô bắt đầu nảy nở theo cách ngây thơ nhưng đầy sức sống, vừa khiến cô bối rối, vừa khiến cô hạnh phúc.

Khói lam từ bếp nhà dân bay lên hòa cùng hương lúa, ánh nắng cuối ngày và tiếng gió xào xạc qua cánh đồng. Hạ Linh nhìn Nam Phong, trái tim vừa hờn giận vừa thổn thức. Cô nhận ra rằng, dù Nam Phong có lạnh lùng hay tinh nghịch, thì chàng trai này đã chiếm một góc nhỏ trong tim cô – một góc vừa ngây thơ, vừa chân thành, mở đầu cho những rung động tuổi trẻ chưa từng trải qua.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×