Một buổi chiều hè, nắng vàng rọi lên cánh đồng lúa, Hạ Linh đang thu gom những bó lúa vừa gặt xong. Cô mải mê với công việc, đôi tay khéo léo buộc những bó lúa thật gọn gàng. Bên cạnh, Nam Phong đứng dựa vào cây tre, tay cầm chiếc cuốc, nhưng ánh mắt anh lại chăm chú nhìn một nhóm trẻ con chơi đùa gần đó.
Bất chợt, một tiếng cười vang lên, Hạ Linh nghe thấy từ phía những cánh đồng bên cạnh – nhóm trẻ con đang kể chuyện về cô và Nam Phong. “Họ bảo anh ấy cứ nhìn Linh hoài, chắc yêu Linh lắm rồi!” – một đứa trẻ reo lên.
Hạ Linh đỏ mặt, vừa giận vừa bối rối. Cô quay sang nhìn Nam Phong, nhưng chỉ thấy anh nhún vai, nụ cười thoáng qua: “Ai nói thế chứ? Họ chắc đang đùa thôi mà.”
Nhưng trong lòng Hạ Linh, một cảm giác khó chịu len lên. Cô tự hỏi: liệu Nam Phong thật sự quan tâm đến cô như lời đứa trẻ nói, hay chỉ là trêu đùa như mọi khi? Cô cảm thấy bối rối, và lần đầu, lòng tin của cô bắt đầu bị thử thách bởi một hiểu lầm nhỏ nhưng đủ khiến trái tim cô rung rinh.
“Anh… sao có thể nói vậy? Tôi nghe rồi đấy!” – Hạ Linh giận dỗi, giọng vừa mềm vừa nghiêm túc.
Nam Phong nhướn mày, ánh mắt lóe lên vẻ bất ngờ: “Tôi… tôi không nói gì cả. Linh, cậu đừng giận, chuyện này chỉ là trẻ con nói chơi thôi mà.”
Nhưng Hạ Linh vẫn không thể ngay lập tức yên lòng. Cô quay lưng, tay buộc chặt bó lúa, cố nén cảm xúc, mắt nhìn xa xăm về cánh đồng trải dài, nơi ánh nắng chiều chiếu lên từng bông lúa. Trái tim cô vừa bực, vừa xao xuyến; bực vì Nam Phong dường như không giải thích gì rõ ràng, xao xuyến vì cô không biết tại sao lòng mình lại nhói lên như thế.
Nam Phong thở dài, bước tới gần, giọng dịu hơn: “Linh… tôi biết cậu giận. Nhưng tôi không hề làm gì sai cả. Tôi… chỉ đứng đây, nhìn cậu thôi. Tôi không muốn cậu hiểu lầm.”
Hạ Linh quay lại, đôi mắt long lanh, giọng yếu ớt: “Anh… sao lúc nào cũng khiến tôi bối rối, vừa muốn giận vừa không muốn giận?”
Nam Phong nhún vai, nụ cười nửa miệng xuất hiện, vừa lạnh lùng vừa dịu dàng: “Đó là… cách tôi muốn cậu nhận ra rằng tôi quan tâm cậu thật sự. Nhưng tôi không giỏi nói ra.”
Hạ Linh nhìn anh, cảm giác vừa tức giận vừa rung động. Cô nhận ra rằng, những hiểu lầm đầu đời không phải để chia rẽ, mà là thử thách đầu tiên để cô và Nam Phong học cách hiểu nhau, học cách kiên nhẫn và nhận ra tình cảm chân thành bên trong những hành vi tinh nghịch, lạnh lùng của anh.
Chiều dần tắt, khói lam từ mái bếp bay lên hòa cùng hương lúa, ánh nắng cuối ngày rực rỡ trên cánh đồng. Hai người đứng đó, im lặng nhưng trái tim dường như gần nhau hơn. Hạ Linh hít một hơi thật sâu, thầm nhủ: dù hiểu lầm nhỏ này khiến cô bối rối, nhưng cô tin rằng tình cảm giữa họ, ngây thơ và chân thành, sẽ vượt qua mọi thử thách.