không có mẹ - con không làm được gì cả

Chương 11: Sự Cố Trà Sữa và Bài Học Về Sự Kiềm Chế


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Cố Đổ Vỡ

Buổi tối thứ Bảy, quán cà phê "Góc Nhỏ" đông đúc hơn thường lệ. Tuấn Minh đã quen với việc di chuyển nhanh nhẹn giữa quầy pha chế và các bàn. Mặc dù vẫn còn vụng về đôi chút, cậu đã làm việc hiệu quả hơn nhiều.

Khi đang mang một khay nước lớn đi ngang qua khu vực bàn chung, một cậu thanh niên lớn tuổi hơn, có vẻ hơi nóng nảy, đột ngột đứng dậy.

Rầm!

Minh va chạm với người đó. Chiếc khay nghiêng, và ly trà sữa lớn dành cho khách hàng bị đổ úp xuống bàn, làm ướt một phần sách vở và chiếc áo sơ mi trắng của cậu thanh niên kia.

Căn phòng bỗng chốc im lặng.

Cậu thanh niên tên Duy, mặt đỏ gay vì giận dữ.

"Này! Cậu làm cái quái gì thế hả? Áo tôi! Sách vở tôi! Cậu có mắt không vậy?" Duy gầm lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Minh lập tức cảm thấy choáng váng và hoảng sợ. Đây là tình huống xung đột trực tiếp đầu tiên cậu phải đối mặt. Phản xạ đầu tiên của cậu là xin lỗi rối rít và đổ lỗi cho sự vụng về của bản thân, như cách cậu vẫn thường làm khi còn trong sự bảo bọc của mẹ.

"Tôi... tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi anh! Để tôi lau dọn ngay!" Minh lắp bắp, hai tai nóng bừng.

Xử Lý Khủng Hoảng

Duy đẩy tay Minh ra. "Xin lỗi là xong à? Cậu có biết chiếc áo này đắt thế nào không? Và cậu làm ướt bài tập tôi đang làm dở rồi! Gọi quản lý của cậu ra đây!"

Đúng lúc này, Chị Hà, quản lý quán, bước tới. Chị nhìn tình hình, rồi nhìn Minh, ánh mắt đầy sự quan sát.

Minh nhớ lại lời mẹ dặn (trong vô số lần dặn dò về cách ứng xử): Khi con gặp chuyện, đừng nóng giận. Bình tĩnh là sức mạnh.

Minh hít một hơi sâu, gạt bỏ sự sợ hãi. Cậu quyết định chủ động giải quyết.

Chuyển hướng tập trung: "Xin lỗi anh, để tôi dọn dẹp đã." Minh cầm khăn giấy, nhanh chóng lau dọn chỗ trà sữa trên bàn và sàn nhà, đồng thời nhặt lại sách vở cho Duy, tránh để sự cố leo thang.

Đưa ra giải pháp tức thời: "Quán chúng tôi xin phép đền anh một ly trà sữa mới. Còn về áo và sách, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường."

Minh quay sang chị Hà: "Chị Hà, em xin lỗi đã làm đổ đồ. Em xin phép quán chi trả chi phí giặt khô áo sơ mi và đền bù sách cho anh Duy."

Duy thấy thái độ chuyên nghiệp và sự chủ động nhận trách nhiệm của Minh, lửa giận trong lòng cũng dịu bớt.

"Cậu nói thật chứ? Đền bù sách và giặt khô?"

Minh gật đầu, đưa cho Duy một chiếc khăn sạch hơn. "Dạ. Anh cho tôi số điện thoại để tôi liên hệ chi phí giặt áo và mua lại sách cho anh."

Sức Mạnh Của Sự Kiềm Chế

Sau khi Duy đã bình tĩnh và để lại thông tin, Minh quay lại quầy. Tay cậu vẫn còn run.

Chị Hà nhìn Minh, không trách móc, mà mỉm cười đầy ý nghĩa.

"Minh, em đã xử lý rất tốt. Em đã làm một điều mà người mới làm rất hiếm khi làm được: Em đã kiềm chế bản thân và chủ động nhận trách nhiệm thay vì đổ lỗi hay cãi cọ."

Chị Hà đặt tay lên vai Minh: "Chị biết em là sinh viên thông minh. Nhưng cuộc sống là thế này đây, Minh. Nó không theo bất kỳ công thức Kinh tế Lượng nào. Nó là những cú va chạm bất ngờ. Điều quan trọng không phải là sự cố xảy ra, mà là cách em phản ứng lại nó."

Minh cảm thấy như vừa hoàn thành một bài kiểm tra khó khăn khác, nhưng lần này là bài kiểm tra về nhân cách và tinh thần. Cậu đã không khóc lóc, không gọi mẹ, và không trốn tránh trách nhiệm. Cậu đã hành xử như một người trưởng thành.

"Em cảm ơn chị. Em sẽ ghi lại chi phí bồi thường vào sổ nợ cá nhân của em."

"Được thôi," Chị Hà nói, "nhưng đây là lỗi tai nạn, quán sẽ chia sẻ chi phí với em. Coi như bài học đầu tiên về dịch vụ khách hàng."

Minh lắc đầu: "Dạ, không ạ. Em phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Đó là bài học của em."

Lời Nhắn Từ Mẹ

Đêm đó, Minh về nhà. Cậu mệt rã rời, nhưng lòng cậu lại thanh thản một cách kỳ lạ.

Cậu mở điện thoại và thấy một tin nhắn Zalo từ mẹ Thanh.

Mẹ Thanh: Con trai mẹ, mẹ vừa nhận được món quà của con. Dây sạc rất tốt. Cảm ơn con. Và mẹ thấy con đã chuyển 200.000 VND. Mẹ có thể hiểu được con đã nỗ lực thế nào để tự lập. Con đã lớn hơn mẹ nghĩ rất nhiều. Mẹ tự hào không phải vì con làm đúng, mà vì con đã dám làm, dám sai và dám sửa. Yêu con.

Minh đọc tin nhắn, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống, nhưng lần này là nước mắt của sự cảm động và giải thoát. Cậu không cần phải khoe khoang về sự trưởng thành của mình, mẹ đã nhìn thấy nó qua những hành động âm thầm và trách nhiệm.

Minh ghi lại vào sổ tay: Sự cố: Đổ trà sữa lên khách hàng. Chi phí: [Ghi lại số tiền bồi thường]. Cảm xúc: Sợ hãi, nhưng kiềm chế được. Tự tin hơn vào khả năng xử lý vấn đề xã hội.

Minh đã học được rằng, việc rời xa vòng tay mẹ không phải là sự cô đơn, mà là cơ hội để cậu nhận ra rằng cậu có sức mạnh nội tại để vượt qua mọi chuyện, từ cái vòi nước rò rỉ đến một cuộc cãi vã.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×