Cân Bằng Tan Vỡ
Sau sự cố đổ trà sữa và nhận được lời động viên từ mẹ, Tuấn Minh càng quyết tâm làm việc chăm chỉ hơn. Cậu muốn chứng minh rằng mình có thể quán xuyến cả việc học và việc làm thêm.
Lịch trình của Minh trở nên kín đặc:
Sáng sớm: Tự nấu bữa sáng (thường là cơm hoặc mì đơn giản), dọn dẹp nhà cửa.
Ban ngày: Lớp học và tự học trên thư viện, cố gắng học bù cho thời gian đã mất.
Buổi tối (6 giờ - 10 giờ): Làm thêm tại quán cà phê "Góc Nhỏ."
Buổi khuya (10 giờ 30 trở đi): Ôn bài tập lớn, chuẩn bị cho bài kiểm tra tiếp theo.
Mẹ cậu, bà Thanh, luôn chuẩn bị các loại thuốc cảm, vitamin và nhắc nhở cậu đi ngủ đúng giờ. Giờ đây, không có ai làm điều đó. Minh đã bỏ qua lời khuyên của Chị Hà và lời dặn dò của mẹ. Cậu đã tự nhủ: Mình phải cố gắng hơn nữa!
Hậu quả bắt đầu xuất hiện. Minh thường xuyên bỏ bữa trưa vì quá tập trung vào bài vở. Giấc ngủ chỉ còn 4-5 tiếng mỗi đêm.
Nhiệt Độ Giao Thừa
Đêm thứ Ba, sau khi hoàn thành một bài tập lớn lúc gần 1 giờ sáng, Minh cảm thấy đầu óc choáng váng. Cậu tắt đèn, leo lên giường và đột nhiên cảm thấy rét run.
Minh kéo chăn dày hơn, nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn không buông tha. Sau đó, cơ thể cậu bắt đầu nóng bừng lên. Cậu đặt tay lên trán: nóng ran.
Minh bị ốm.
Cậu nằm bất động trên giường. Lần đầu tiên, cậu cảm thấy sợ hãi thực sự. Cảm giác này khác hẳn với sợ hỏng máy giặt hay làm đổ trà sữa. Đây là sự cô đơn khi đối diện với nỗi đau thể xác mà không có ai chăm sóc.
Mẹ cậu luôn là người duy nhất lo liệu mọi vấn đề sức khỏe: mua thuốc, nấu cháo, chườm khăn mát.
Minh cố gắng đứng dậy, đi tìm thuốc. Cậu nhớ mẹ đã để hộp thuốc ở ngăn tủ bếp trên cùng. Cậu loạng choạng bước xuống cầu thang.
Căn bếp lạnh lẽo và tối đen. Minh run rẩy bật đèn, tìm thấy hộp thuốc. Tay cậu run đến mức làm rơi chai thuốc hạ sốt. Thuốc vương vãi trên sàn nhà.
Minh ngồi sụp xuống, cố gắng nhặt nhạnh những viên thuốc. Cậu cảm thấy vô cùng bất lực và tủi thân. Giờ đây, cậu không chỉ thất bại trong việc nhà hay học tập, mà còn thất bại trong việc chăm sóc chính mình.
Không có mẹ, mình thực sự không làm được gì cả, ngay cả việc khỏe mạnh.
Quyết Định Khó Khăn Nhất
Minh cố gắng uống thuốc và quay trở lại giường. Giờ đây, cậu đối diện với một quyết định khó khăn: Bỏ học hay bỏ làm thêm?
Ngày mai cậu có tiết học quan trọng về nhóm, và ca làm việc tại "Góc Nhỏ." Cậu không thể bỏ cả hai.
Minh mở sổ tay. Lần này, cậu viết những dòng chữ run rẩy: Sự cố: Sốt cao, kiệt sức. Nguyên nhân: Tham việc, thiếu ngủ.
Cảm xúc: Cô đơn, tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, cậu nhớ lại lời của mẹ trong tấm thiệp: "Mẹ tin con. Lần này, tự con phải làm tất cả."
Tự làm tất cả, bao gồm cả việc đặt giới hạn và ưu tiên sức khỏe.
Minh quyết định: Nghỉ làm thêm một buổi.
Đây là một quyết định khó khăn. Cậu đã đặt sự tự lập tài chính sang một bên, ưu tiên sức khỏe và việc học. Cậu gọi điện nhắn tin cho Chị Hà, quản lý quán cà phê, giải thích tình hình.
Chị Hà trả lời ngay lập tức: Em nghỉ đi. Sức khỏe là quan trọng nhất. Cà phê luôn có thể pha sau. Chị lo cho em đấy. Nếu cần gì, cứ gọi chị nhé.
Lời động viên ấm áp từ chị quản lý lại một lần nữa mang đến cho Minh một cảm giác kết nối và được quan tâm từ thế giới bên ngoài.
Sáng hôm sau, Minh vẫn sốt nhẹ. Nhưng cậu đã có đủ sức để gửi tin nhắn cho nhóm học tập, thông báo mình vẫn tham gia họp online.
Minh ngồi tựa vào gối, uống chút nước ấm. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời buổi sáng rọi vào phòng. Cậu nhận ra, bài học lớn nhất của sự tự lập không phải là cố gắng làm mọi thứ, mà là biết khi nào nên dừng lại, biết ưu tiên và biết chấp nhận sự giúp đỡ.
Cậu không còn là đứa trẻ cố gắng chứng tỏ mình là siêu nhân. Cậu là một người lớn, biết rõ giới hạn của bản thân và tôn trọng nó.