Sự Cô Đơn Của Bệnh Tật
Buổi sáng sau đêm sốt cao, Tuấn Minh thức dậy. Cơn sốt đã giảm, nhưng toàn thân cậu rã rời, đầu óc nặng trịch. Cậu lảo đảo đi xuống bếp, cố gắng tự nấu một bát cháo theo hướng dẫn trong sách dạy nấu ăn.
Nhưng mọi nỗ lực đều thất bại. Đôi tay yếu ớt không thể cầm dao thái hành, và mùi tanh của gạo nấu dở khiến cậu buồn nôn. Cậu quyết định đầu hàng, uống thêm một viên thuốc và trở lại giường.
Minh nằm co ro, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cậu cảm thấy vô cùng tủi thân. Khi còn bé, mỗi lần ốm, mẹ Thanh sẽ không bao giờ rời xa cậu. Mẹ sẽ nấu cháo gà, chườm khăn mát và kể chuyện cho cậu nghe.
Minh quyết định gửi một tin nhắn ngắn cho Hạnh: Tớ ốm rồi. Hôm nay chắc tớ không tham gia họp nhóm online được. Cậu giúp tớ báo với Hải nhé.
Cậu nhắm mắt lại, cố gắng ngủ một chút, nhưng đầu óc vẫn luẩn quẩn trong sự lo lắng về việc học và công việc.
Chiếc Chuông Cửa Bất Ngờ
Khoảng một giờ sau, tiếng chuông cửa reo vang.
Minh giật mình. Ai đến giờ này? Chắc không phải mẹ, vì mẹ sẽ không về mà không báo trước. Minh miễn cưỡng khoác chiếc áo khoác dày, chậm rãi đi xuống.
Mở cửa, cậu thấy Hạnh đang đứng đó, tay cầm một chiếc túi lớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
"Cậu làm cái quái gì mà sốt thế này? Nghe giọng cậu qua điện thoại là tớ biết không ổn rồi," Hạnh nói, giọng nửa trách móc, nửa dịu dàng.
"Sao... sao cậu lại đến đây?" Minh ngạc nhiên, cố gắng che đi vẻ mặt phờ phạc của mình.
"Mẹ cậu dặn tớ phải giữ cậu an toàn, tớ không thể làm mẹ cậu thất vọng được," Hạnh nói đùa, rồi bước thẳng vào nhà.
Hạnh lập tức kiểm tra nhiệt độ của Minh, sau đó đi thẳng vào bếp. Cô nhìn thấy sự hỗn độn của nồi cháo dở dang, rồi lắc đầu cười.
"Thôi nào, Người Đàn Ông Độc Lập. Tớ sẽ lo liệu phần này."
Hạnh mở túi lớn. Bên trong là một hộp cháo gà nóng hổi còn bốc khói, một chai nước cam ép và một hộp thuốc bổ.
"Cháo này tớ mua của bà bán cháo đầu hẻm đấy. Món tủ của tớ mỗi lần ốm."
Mùi Cháo Hành Của Tình Bạn
Hạnh dọn dẹp căn bếp của Minh nhanh chóng, sau đó bưng bát cháo lên phòng cậu.
"Ngồi dậy ăn đi. Cậu không ăn gì sao mà yếu thế này."
Minh ngồi dậy, cầm bát cháo nóng hổi trên tay. Mùi cháo gà thơm lừng, có thêm chút hành lá và tiêu cay nhẹ, giống như những bát cháo mẹ cậu đã nấu. Lòng cậu bỗng ấm áp lạ thường.
"Cảm ơn cậu, Hạnh. Cậu không cần phải làm đến mức này đâu."
"Tớ không làm vì cậu yêu cầu, tớ làm vì tớ muốn. Tớ biết cảm giác phải một mình chiến đấu với bệnh tật nó tồi tệ thế nào," Hạnh nói, ánh mắt chân thành. Cô không nói nhiều lời hoa mỹ, chỉ đơn giản là hành động.
Hạnh ngồi lại đó, không nói về bài tập lớn, không nói về chuyện công việc, chỉ đơn giản là ở bên cạnh Minh. Cô rót nước, mở cửa sổ phòng cho thoáng khí, và nhẹ nhàng nhắc Minh uống thuốc.
Trong giây phút đó, Minh nhận ra một sự thật quan trọng: Sự tự lập không có nghĩa là phải cô độc. Tình yêu thương và sự quan tâm không chỉ đến từ người mẹ, mà còn được trao đi và nhận lại từ những người bạn, những người hàng xóm mà cậu đã học cách tương tác.
Hạnh là cầu nối giữa sự bao bọc của mẹ và thế giới bên ngoài. Hạnh đang giúp cậu chấp nhận sự yếu đuối của bản thân, và đồng thời, chứng minh rằng cậu xứng đáng được chăm sóc.
Tấm Lòng Biết Ơn
Ăn xong bát cháo, Minh thấy khỏe hơn rất nhiều. Cậu nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi. Hạnh ở lại thêm một lúc, dọn dẹp bát đĩa và lặng lẽ kiểm tra lại các tài liệu học tập cho Minh.
Trước khi về, Hạnh để lại một tờ giấy note nhỏ trên bàn:
Nghỉ ngơi đi. Mẹ cậu đi xa, nhưng chúng tớ vẫn ở đây. Không cần phải cố gắng đến kiệt sức. Sức khỏe là tài sản quan trọng nhất. Tối nay tớ sẽ gọi điện hỏi thăm.
Minh thức dậy vào buổi chiều, thấy tờ giấy note. Cậu mỉm cười, cảm giác khỏe mạnh hơn hẳn. Lần này, Minh không hề gọi điện cho mẹ. Cậu biết, cậu không muốn mẹ lo lắng, và cậu đã có đủ sự hỗ trợ cần thiết.
Minh mở sổ tay, ghi lại dòng chữ to:
Ngày: Thứ Tư. Sự kiện: Ốm nặng.
Cảm xúc: Cô đơn, rồi ấm áp vô bờ bến.
Bài học: Trưởng thành là biết tự lo cho mình, nhưng cũng là biết đón nhận tình yêu thương. Tình bạn là một hình thức bảo hiểm mà mẹ đã không kịp sắp xếp, nhưng cuộc sống đã ban tặng cho mình.