không có mẹ - con không làm được gì cả

Chương 14: Quyết Định Cắt Giảm và Kỷ Luật Của Sự Ưu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự Thật Phũ Phàng

Sau một ngày nghỉ ngơi hoàn toàn, Tuấn Minh đã hồi phục. Mùi cháo hành của Hạnh và sự quan tâm của cô đã giúp cậu nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: cậu đã cố gắng quá sức.

Minh ngồi lại trước chiếc bàn học của mình. Bên trái là chồng sách kinh tế lượng dày cộp; bên phải là lịch làm việc tại "Góc Nhỏ" đã được gạch chân. Cậu không thể tiếp tục lịch trình quá tải này. Nếu cứ tiếp tục, cậu sẽ lại ốm, và sự nghiệp học tập sẽ bị hủy hoại – điều mà mẹ cậu lo sợ nhất.

Minh mở sổ tay. Cậu lấy bút gạch chéo vào những dòng chữ đầy nhiệt huyết về việc làm thêm.

Minh: "Mục đích ban đầu của việc làm thêm là để học cách giao tiếp và tự bù đắp chi phí sửa chữa. Mục đích đó đã đạt được rồi. Giờ đây, nó đang trở thành gánh nặng."

Đây là một quyết định khó khăn: từ bỏ tiền bạc và từ bỏ cảm giác tự hào khi tự kiếm ra thu nhập. Nhưng Minh biết, sự trưởng thành là biết buông bỏ những gì không còn phục vụ mục tiêu lớn hơn.

Lời Thú Nhận Với Chị Hà

Buổi chiều, Minh đến quán "Góc Nhỏ," không phải để làm việc, mà để nói chuyện với Chị Hà.

"Chị Hà, em xin lỗi, nhưng em nghĩ em cần xin nghỉ việc ạ," Minh nói, giọng cậu hơi run.

Chị Hà nhìn Minh, mỉm cười điềm tĩnh. "Chị biết mà, Minh. Chị đã thấy em không ổn từ mấy hôm trước rồi."

"Dạ, em biết ơn cơ hội này. Em đã học được rất nhiều, từ cách pha chế đến cách xử lý xung đột với khách hàng. Nhưng điểm kiểm tra của em không được tốt, và em cần thời gian để tập trung vào việc học. Sức khỏe của em cũng không cho phép em làm việc khuya nữa."

Minh giải thích rõ ràng, chi tiết, không vòng vo hay đổ lỗi. Đó là sự khác biệt lớn so với chàng trai vụng về trước đây.

Chị Hà gật đầu hài lòng: "Chị rất tôn trọng quyết định của em, Minh. Em đã cho thấy sự trách nhiệm và sự ưu tiên rõ ràng. Em là người đầu tiên xin nghỉ việc mà chị cảm thấy mừng. Chị tin em sẽ thành công trên con đường học thuật."

"Cảm ơn chị. Em sẽ nhớ 'Góc Nhỏ' rất nhiều," Minh nói.

Chị Hà trả lương cho Minh đến ngày cuối cùng và ôm cậu một cái. "Tự chăm sóc bản thân nhé. Chị sẽ giữ hồ sơ của em. Khi nào rảnh, cứ ghé qua uống cà phê miễn phí."

Minh bước ra khỏi quán, cảm thấy một sự nhẹ nhõm to lớn. Cậu đã tự mình đưa ra một quyết định dứt khoát, không vì tiền hay vì sĩ diện, mà vì sự phát triển lâu dài của bản thân.

Kỷ Luật Của Cuộc Sống Mới

Minh về nhà và bắt tay vào việc tổ chức lại cuộc sống một cách triệt để.

Cậu lập một bảng kế hoạch mới, đặt tên là "Lịch Trình Ưu Tiên Tuyệt Đối."

Sức Khỏe: Ngủ 7 tiếng/ngày, ăn đủ 3 bữa, tập thể dục 30 phút buổi sáng (Minh quyết định đi bộ và hít thở không khí thay vì nằm lì trên giường).

Học Tập: Chiếm 70% thời gian thức.

Việc Nhà: Giặt giũ, nấu ăn đơn giản và dọn dẹp được ấn định vào các khung giờ cố định, không được phép lấn sang thời gian học tập.

Minh gọi điện cho Hạnh. "Tớ đã nghỉ làm rồi. Giờ tớ có nhiều thời gian hơn để ôn bài và trả nợ cậu món quà là cháo gà hôm trước. Tớ muốn nấu bữa tối ngon nhất cho cậu vào cuối tuần."

Hạnh cười: "Tuyệt vời, Minh! Đó là quyết định thông minh nhất của cậu đấy. Tớ luôn ủng hộ cậu."

Minh không còn sợ hãi sự tự do vô bờ bến nữa. Cậu đã học được rằng, tự do thực sự nằm ở việc tự tạo ra kỷ luật cho chính mình. Sự bao bọc của mẹ đã biến thành nền tảng kỷ luật mà giờ đây cậu có thể tự mình áp dụng.

Minh mở sổ tay, nhìn vào những dòng chữ của mẹ: "Dù mẹ là chỗ dựa, con vẫn phải học cách sống tự lập, để khi trưởng thành còn có thể là niềm tự hào của mẹ."

Giờ đây, cậu đang bước đi trên con đường đó, không còn là đứa trẻ cố gắng chứng minh mình không cần mẹ, mà là một người đàn ông sử dụng những bài học của mẹ để tự xây dựng cuộc đời mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×