không có mẹ - con không làm được gì cả

Chương 3: Chiếc Bóng Đèn Cháy và Lần Đầu Tiên Vào Tiệm Tạp Hóa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vấn Đề Từ Trên Cao

Mặc dù đã dọn dẹp sơ bộ căn bếp và ngâm chiếc nồi cơm "tội lỗi" trong giấm, tâm trạng của Tuấn Minh vẫn nặng nề. Cậu quyết định lên phòng học để bắt đầu học bù cho thời gian đã lãng phí.

Vừa mở cửa phòng, Minh đã thấy có gì đó không ổn. Ánh sáng vàng quen thuộc từ chiếc đèn bàn mẹ cậu luôn bật sẵn đã biến mất. Chỉ còn lại ánh sáng nhạt nhòa từ cửa sổ.

Minh bật công tắc đèn trần. Không sáng.

Cậu thử lại lần nữa. Vẫn không sáng.

"Chết tiệt," Minh lẩm bẩm. "Mẹ đi xa thì ngay cả điện cũng đình công sao?"

Minh vốn là một người sợ độ cao và hoàn toàn không có kỹ năng sửa chữa. Việc thay bóng đèn luôn là việc của bà Thanh, hoặc là bà sẽ gọi thợ. Nhưng bây giờ, cậu phải làm một mình.

Cậu mở cuốn Sổ Tay Hướng Dẫn Sinh Tồn của mẹ, lật đến mục "Sửa Chữa Đơn Giản."

Bóng đèn bị cháy:

1. Kiểm tra cầu chì. (Minh bỏ qua, vì các đèn khác vẫn sáng).

2. Rút phích cắm điện (đèn bàn) hoặc tắt công tắc chính (đèn trần).

3. Dùng ghế/thang để leo lên.

4. Tháo bóng cũ (xoay ngược chiều kim đồng hồ).

5. Lắp bóng mới (xoay thuận chiều kim đồng hồ).

Lưu ý: Bóng dự phòng nằm trong hộp carton màu xanh ở gầm giường mẹ.

Minh tìm thấy hộp carton. Bên trong, là một chiếc bóng đèn LED mới tinh.

Vấn đề là, Minh không có bóng đèn bàn dự phòng, chỉ có bóng đèn trần. Cậu cần mua một chiếc mới.

Nhiệm Vụ Bất Đắc Dĩ: Mua Hàng

Việc mua sắm của Minh trước đây chỉ đơn giản là đi siêu thị với mẹ và đẩy xe. Cậu chưa bao giờ phải tự mình mua một món đồ lẻ tẻ, kỹ thuật nào đó.

Cậu cầm chiếc bóng đèn bàn bị cháy xuống, cố gắng đọc thông số kỹ thuật in mờ trên đế: 9W, E27, ánh sáng vàng.

Cậu khoác áo, lần đầu tiên tự mình bước ra khỏi nhà với một nhiệm vụ cụ thể không phải là đi học.

Minh đi bộ đến tiệm tạp hóa của cô Ba ở đầu hẻm, nơi mẹ cậu thường xuyên lui tới. Cửa tiệm nhỏ, chật chội, chất đầy đủ thứ từ bánh kẹo đến dụng cụ điện nước.

"A, cậu Minh đó hả? Lâu quá mới thấy cháu," Cô Ba tươi cười. Cô là người biết rõ Minh luôn được mẹ chăm sóc kỹ lưỡng.

Minh cảm thấy vô cùng ngượng nghịu và lúng túng. Cậu cố gắng nói thật rõ ràng.

"Dạ, cháu chào cô. Cô Ba ơi, nhà cháu... bóng đèn bị cháy rồi. Cháu muốn mua một cái."

"À, bóng đèn hả? Loại nào?" Cô Ba hỏi.

Minh giơ chiếc bóng đèn bị cháy ra: "Dạ, loại này ạ. Cháu cần loại... 9W, E27, ánh sáng vàng."

Cô Ba nhìn chiếc bóng cũ kỹ, đeo kính lão vào, rồi nhìn Minh với ánh mắt hơi lạ: "Ôi giời ơi. Cháu cầm cái bóng cháy đi mua luôn cơ à? Để cô xem nào…"

Cô Ba lôi từ trong hộp ra hai chiếc bóng đèn mới tinh.

"Đây. Một cái ánh sáng trắng, một cái ánh sáng vàng. Cháu lấy loại nào?"

Minh đứng hình. Mẹ luôn chọn ánh sáng vàng. Nhưng ánh sáng trắng có lẽ sẽ tốt hơn cho việc học.

Đây là quyết định nhỏ đầu tiên cậu phải tự đưa ra.

"Dạ… cháu lấy ánh sáng trắng đi ạ," Minh liều lĩnh. "Để cháu dùng thử cho mới mẻ."

"Ừ, đúng là tuổi trẻ phải thử cái mới chứ. Hết mười hai nghìn."

Minh móc ví. Thẻ ngân hàng! Mẹ cậu đã dặn cậu dùng thẻ, hạn chế tiền mặt. Cậu cà thẻ vào máy POS.

"Đinh... đinh... Giao dịch thất bại."

Minh đỏ mặt. Cậu nhìn lại, thì ra mình đã nhập sai mật khẩu. Cậu thử lại, lần này thành công.

"Khổ thân. Không có mẹ ở nhà, đến cái thẻ cũng giận hờn cháu à?" Cô Ba cười lớn, một tràng cười vang vọng khắp tiệm tạp hóa.

Minh chỉ biết cười gượng gạo. Cảm giác xấu hổ vì sự vụng về tài chính cá nhân này mạnh mẽ hơn cả cảm giác xấu hổ khi làm cháy cơm.

Cái Giá Của Sự Độc Lập

Minh cầm chiếc bóng đèn mới và một cái thang nhựa nhỏ xách về nhà.

Về đến nhà, cậu đóng cửa lại, thở phào. Cậu cảm thấy mệt mỏi như vừa chạy marathon, chỉ vì đi mua một chiếc bóng đèn.

Cậu đặt thang ở phòng học. Bật công tắc tắt đèn bàn. Lắc lư trèo lên thang.

Một mét rưỡi. Chỉ một mét rưỡi. Nhưng với Minh, nó cao vời vợi.

Minh run rẩy tháo chiếc bóng đèn cũ ra. Tay cậu trượt, chiếc bóng suýt rơi xuống sàn. Cậu giữ chặt, lòng thầm niệm: Phải cẩn thận!

Cuối cùng, bóng cũ được tháo ra. Tay Minh đầy mồ hôi.

Cậu lắp chiếc bóng ánh sáng trắng mới vào. Xoay, xoay...

Tách.

Ánh sáng trắng lạnh lẽo bừng lên, chiếu rọi khắp căn phòng. Nó khác hẳn với ánh sáng vàng ấm áp trước đây, nhưng nó là ánh sáng của chính cậu tạo ra.

Minh bước xuống thang. Cậu nhìn chiếc bóng đèn mới, cảm thấy một sự hài lòng nhỏ nhoi, lần đầu tiên trong ngày.

Cậu nhắn tin cho Hạnh, cô bạn thân: Tớ vừa tự mình thay một chiếc bóng đèn. Ánh sáng trắng.

Hạnh trả lời ngay lập tức: Tuyệt vời! Cậu đúng là Người Đàn Ông Độc Lập của mẹ cậu rồi!

Minh mỉm cười. Dù có thất bại với chiếc nồi cơm, có ngượng nghịu ở tiệm tạp hóa, cậu cũng đã hoàn thành một nhiệm vụ mà mẹ đặt ra.

Nhưng rồi, cậu nhìn xuống chiếc bóng đèn cũ nứt vỡ trong tay. Hậu quả của sự vô tâm.

Vứt rác thế nào cho đúng quy định của mẹ đây?

Thử thách mới lại xuất hiện, dù chỉ là một chuyện nhỏ bé nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×