Sáng Thứ Tư Buồn Tẻ
Sau ba ngày mẹ đi, nhà của Tuấn Minh không còn sạch sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu. Bát đĩa ăn vội từ hôm qua nằm chất đống trong bồn. Chiếc áo phông xanh có vết bẩn ở cổ áo mà Minh đã nhặt được trong Chương 1 vẫn nằm đó. Và đáng sợ nhất, thùng đồ dơ đã đầy.
Minh luôn có một niềm tin vững chắc: quần áo bẩn tự nó sẽ biến thành quần áo sạch sau một đêm, nằm gọn gàng trong tủ. Nhưng thực tế phũ phàng đã cho cậu thấy, nếu không có mẹ, điều kỳ diệu đó không xảy ra.
Cậu mở cuốn Sổ Tay Hướng Dẫn Sinh Tồn của mẹ.
Mục 2: Giặt Giũ - Nguyên Tắc Vàng
1. Phân loại! Đồ màu sáng/trắng riêng. Đồ màu tối/đen riêng. Đồ len/lụa riêng.
2. Xử lý các vết bẩn cứng đầu bằng tay trước.
3. Đong lượng nước giặt theo vạch chia. Tuyệt đối không đổ trực tiếp vào quần áo.
4. Phơi ngay sau khi giặt.
Minh đọc, cảm thấy phức tạp hơn cả giải một bài toán Kinh tế vĩ mô.
Cậu miễn cưỡng bắt đầu phân loại. Có quá nhiều đồ màu xám, xanh nhạt, trắng ngà… Cậu quyết định đơn giản hóa: một bên là trắng tinh, một bên là mọi thứ còn lại. Chiếc áo phông xanh yêu thích được cho vào nhóm "mọi thứ còn lại".
Sai Lầm Ngây Thơ
Bỏ hết quần áo vào máy giặt, Minh bắt đầu đổ nước giặt. Cậu tìm thấy chai nước giặt OMO mà mẹ thường dùng.
Lượng nước giặt theo vạch chia. Minh nhìn vào nắp chai. Vạch chia quá nhỏ bé, phiền phức. Cậu nghĩ: "Càng nhiều bọt, càng sạch."
Vậy là, thay vì một nắp, Minh hào phóng đổ ba nắp đầy vào máy giặt. Cậu bấm nút Start và đi pha một cốc cà phê tự chế, cảm thấy mình đang tiến bộ đáng kể trong việc làm việc nhà.
Năm phút sau, Minh nghe thấy tiếng máy giặt phát ra âm thanh lạch cạch kỳ lạ, không giống với tiếng kêu quen thuộc khi mẹ cậu giặt.
Cậu chạy ra ngoài.
Máy giặt đang hoạt động, nhưng bọt xà phòng đã trào ra khỏi ngăn chứa, và đang tràn qua cửa máy giặt, phủ trắng cả sàn nhà tắm. Chiếc máy rung lên bần bật như đang cố gắng đẩy bớt lượng bọt thừa thãi ra ngoài.
"Ôi Chúa ơi!" Minh hốt hoảng. Cậu vội vàng tắt máy, nhưng bọt xà phòng vẫn tiếp tục trào ra, tạo thành một đại dương bọt trắng xóa trên nền gạch men.
Minh vừa luống cuống lấy khăn lau, vừa cố gắng mở cửa máy giặt. Chiếc máy báo lỗi, không chịu mở. Bọt xà phòng chạm đến mắt cá chân cậu, mát lạnh và trơn trượt. Cậu gần như muốn khóc vì sự cố ngu ngốc này.
Nỗi Hối Hận Mang Tên Màu Hồng
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng Minh cũng xử lý được lượng bọt và mở được máy giặt bằng cách ấn giữ nút Power thật lâu. Nước xả bẩn ồ ạt chảy xuống.
Cậu lôi quần áo ra để giặt lại bằng tay cho sạch bọt, và rồi, cậu nhìn thấy thảm họa thật sự.
Chiếc áo phông trắng yêu thích của cậu đã chuyển sang màu hồng nhạt.
Thì ra, trong nhóm "mọi thứ còn lại" của cậu, có một chiếc áo sơ mi màu đỏ tươi mà cậu đã mua vội khi đi biển năm ngoái, đã bị phai màu. Chiếc áo đỏ đã nhuộm cả mẻ quần áo, đặc biệt là các món đồ màu trắng.
Minh cầm chiếc áo trắng bị nhuộm hồng. Cậu biết mẹ cậu sẽ buồn đến mức nào khi thấy điều này. Chiếc áo này là quà sinh nhật bà mua cho cậu.
Cảm giác thất bại lần này không còn là sự hài hước châm biếm nữa, mà là hối hận sâu sắc. Cậu nhớ mẹ đã cẩn thận giặt riêng từng loại quần áo như thế nào, và nhớ những lời bà luôn dặn: “Làm việc nhà cũng cần sự kiên nhẫn và tỉ mỉ như học hành vậy con ạ.”
Cuộc Gọi Đến Mẹ
Quá tải và cô đơn, Minh lại tìm đến chiếc điện thoại. Cậu gọi video cho mẹ, nhưng lần này cậu đã chuẩn bị sẵn một câu chuyện vui vẻ để kể, cố gắng giấu đi sự hỗn độn trong lòng.
Bà Thanh nhấc máy, vẻ mặt bà hiện lên sự mệt mỏi sau cuộc họp.
"Minh! Con trai mẹ. Đồ ăn mẹ chuẩn bị con ăn hết chưa?"
"Dạ, hết rồi mẹ ạ! Con đang định tự nấu bữa tối luôn đây," Minh nói dối lần thứ ba. Cậu quay camera sang chiếc bàn đã dọn dẹp sạch sẽ, tránh góc nhìn có chiếc máy giặt bọt xà phòng.
"Tốt! Thật là tốt. Mẹ biết con sẽ làm được. Con có... giặt giũ gì không đấy?" Bà Thanh hỏi, giọng hơi dò xét.
Nghe thấy từ giặt giũ, Minh đột nhiên không thể kiềm chế được nữa.
"Mẹ ơi," giọng cậu nghẹn lại. "Con… con xin lỗi. Con đã làm hỏng máy giặt rồi. Con dùng quá nhiều nước giặt và con... con làm áo trắng bị nhuộm màu hồng rồi."
Nước mắt cậu lăn dài trên má. Cậu không khóc vì quần áo, mà khóc vì sự vô dụng của chính mình và vì nỗi nhớ mẹ dâng trào.
Đầu dây bên kia, bà Thanh im lặng một lúc. Rồi bà nói, giọng dịu dàng và đầy yêu thương:
"Ngoan nào, con trai. Con không sao là tốt rồi. Chiếc áo mẹ sẽ mua cái mới. Còn máy giặt, con cứ để yên đó, mẹ sẽ gọi thợ đến sửa. Mẹ không hề thất vọng về con."
Bà Thanh dừng lại, mỉm cười qua màn hình: "Mẹ chỉ muốn nói rằng, con biết không, khi con làm hỏng một cái gì đó, con sẽ nhớ lâu hơn cách làm cho nó đúng. Cảm ơn con đã trung thực với mẹ."
Lời an ủi đó không làm Minh bớt buồn, nhưng nó mang lại sự ấm áp vô tận. Nó khiến cậu nhận ra, mục đích mẹ đi xa không phải để trừng phạt cậu, mà là để cậu có cơ hội vấp ngã và tự đứng lên.
"Ngày mai," Minh hít một hơi sâu, "con sẽ đi mua thêm giấm để tẩy màu áo. Con sẽ thử tự sửa mọi thứ. Mẹ yên tâm."
"Được. Mẹ tin con trai mẹ."
Kết thúc cuộc gọi, Minh nhìn vào chiếc áo phông màu hồng nhạt, lần này không còn sự hối hận, mà là một sự quyết tâm mới. Chiếc áo này sẽ là lời nhắc nhở hằng ngày về bài học đầu tiên của sự trưởng thành.