không có mẹ - con không làm được gì cả

Chương 5: Thẻ Ngân Hàng, Nợ Nần và Sách Dạy Nấu Ăn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những thảm họa liên tiếp – chiếc nồi cơm cháy, bóng đèn hỏng và đống quần áo bị nhuộm màu – Tuấn Minh nhận ra rằng sự tự lập đi kèm với cái giá rất đắt.

Sáng hôm sau, Minh ngồi trước bàn, tay cầm cuốn sổ tay của mẹ, cố gắng lập bảng chi tiêu. Mẹ Thanh đã chuẩn bị một khoản tiền mặt nhỏ trong hộp thiếc và một thẻ ngân hàng chỉ được phép sử dụng cho các chi phí cố định (tiền nhà, tiền học phí). Mọi khoản chi tiêu vặt khác phải được ghi lại rõ ràng.

Minh kiểm kê:

Thiệt hại: Mua bóng đèn (12.000 VND), Mua giấm và chất tẩy rửa mới (45.000 VND).

Chi phí bất ngờ: Tiền sửa nồi cơm điện (Minh đã gọi thợ theo số mẹ ghi trong sổ, hết 150.000 VND – thợ bảo do Minh cho quá nhiều nước giặt nên máy bị lỗi cảm biến).

Chi phí sinh hoạt: Mua thêm một ít rau củ và trứng (Minh đã ăn hết đồ mẹ chuẩn bị sớm hơn dự kiến).

Chỉ trong ba ngày, cậu đã tiêu hết gần 250.000 VND tiền mặt, chỉ còn lại một nửa so với ngân sách mẹ giao cho cả tuần.

Minh thấy hoảng hốt. Cậu chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc. Hàng tháng, tiền luôn tự động xuất hiện trong ví cậu. Giờ đây, cậu phải đối diện với sự thật rằng mọi sai lầm đều quy ra tiền.

Bí Mật Của Chiếc Hộp Thiếc

Minh mở chiếc hộp thiếc màu xanh. Bên dưới lớp tiền mặt còn lại, cậu tìm thấy một phong bì nhỏ dán kín, không đề tên. Tò mò, cậu mở ra.

Bên trong là một thẻ ngân hàng khác và một mẩu giấy nhắn của mẹ:

Minh yêu quý,

Đây là thẻ dự phòng. Mẹ đã đổ vào đây một khoản tiền làm thêm nho nhỏ mà con có thể dùng cho những lúc cần thiết. Con có thể dùng nó, nhưng mỗi lần dùng, hãy ghi lại lý do chi tiêu và cảm xúc của con lúc đó. Khi mẹ về, chúng ta sẽ xem lại.

Đây là bài học cuối cùng về tiền bạc mẹ dành cho con. Hãy nhớ: Tiền là công cụ, không phải mục đích.

Minh cảm thấy ấm áp. Mẹ luôn lo xa như thế. Nhưng cùng lúc đó, cậu thấy áp lực nặng nề. Mẹ không chỉ cho cậu tiền, mà còn cho cậu một bài kiểm tra tâm lý về chi tiêu.

Minh nhìn vào số dư trong thẻ dự phòng. Nó không nhiều, nhưng đủ để cậu cảm thấy an toàn tạm thời.

Lẽ ra, mình đã không phải chạm vào thẻ này nếu mình không làm cháy cơm và đổ quá nhiều xà phòng.

Cậu lấy ra 150.000 VND để hoàn lại cho tiền sửa chữa đã tiêu vào tiền mặt. Sau đó, cậu ghi vào cuốn sổ tay: Chi tiêu 150.000 VND. Lý do: Sửa máy giặt do dùng sai cách. Cảm xúc: Xấu hổ và quyết tâm không tái phạm.

"Món Nợ" Với Cô Hàng Xóm

Buổi chiều, sau khi đi học về, Minh quyết định phải giải quyết triệt để vấn đề bữa ăn. Đồ ăn đông lạnh của mẹ đã hết.

Cậu thử lại món cơm, lần này cẩn thận xem một video hướng dẫn trên mạng. Kết quả tốt hơn, nhưng vẫn hơi nhão.

Cậu cần một công cụ hỗ trợ.

Minh quyết định đi bộ đến một hiệu sách cũ. Cậu tìm thấy một cuốn "100 Công Thức Nấu Ăn Căn Bản Cho Người Mới Bắt Đầu." Sách khá đắt so với khoản tiền mặt còn lại, nhưng cậu biết nó là một khoản đầu tư không thể thiếu.

Cậu dùng tiền mặt để mua sách. Sau khi trả tiền, ví cậu chỉ còn lại vài đồng lẻ.

Trên đường về, cậu chợt nhớ đến lời bà Thanh dặn: "Khi con gặp khó khăn, hãy nhớ đến bà Tư ở cuối hẻm, bà rất giỏi bếp núc."

Minh ngần ngại một lúc, rồi quyết định mạo hiểm. Cậu đến nhà bà Tư.

Bà Tư là một người phụ nữ phúc hậu, đã lớn tuổi.

"Cháu chào bà Tư ạ. Cháu là Minh, con trai cô Thanh ạ."

"Ôi chà! Thằng bé Minh đây rồi. Không có mẹ ở nhà chắc vất vả lắm hả con?" Bà Tư mỉm cười hiền hậu.

"Dạ… cháu đang có một vài vấn đề nho nhỏ về nấu ăn. Bà Tư ơi, cháu có thể... mượn bà một chút hành lá và gia vị được không ạ? Cháu chưa kịp đi chợ lớn."

Minh cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng. Cậu sinh viên năm hai đại học, con trai cưng của bà Thanh, lại phải đi xin/mượn từng cọng hành lá. Cảm giác này thật khó chịu, nhưng là một sự hạ mình cần thiết để sống sót.

Bà Tư không hỏi nhiều, bà vào bếp và trở ra với một túi nhỏ: "Đây, có cả tỏi, hành khô và một ít rau thơm. Cứ dùng đi con. Chừng nào rảnh thì đem sang cho bà cái gì đó là được."

"Dạ, cháu cảm ơn bà. Cháu sẽ sớm trả lại đầy đủ ạ," Minh cúi đầu, lòng dâng lên sự biết ơn chân thành.

Trên đường về nhà, Minh cầm túi gia vị và cuốn sách nấu ăn. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy được kết nối với cộng đồng xung quanh, không phải thông qua mẹ, mà qua nhu cầu của chính mình.

Tối đó, Minh mở cuốn sách, tập trung vào công thức "Trứng Chiên Cuộn Hành" (Món dễ nhất). Cậu cẩn thận đo đong từng thìa nước mắm, từng cọng hành lá.

Mùi trứng chiên thơm lừng lan tỏa khắp căn bếp. Đây không phải là món ăn ngon nhất, nhưng là món ăn đầu tiên cậu tự làm bằng chính đôi tay và nỗ lực của mình.

Minh ăn hết phần trứng chiên, cảm thấy no bụng và thanh thản hơn bao giờ hết. Cậu viết thêm vào sổ tay: Mua sách nấu ăn (Tự quyết định, cần thiết). Cảm xúc: Cảm thấy mình đã làm được một điều gì đó đáng tự hào.

Bài học đầu tiên về tiền bạc của Minh không phải là tiết kiệm, mà là biết đầu tư cho sự trưởng thành và dám mở lời cầu cứu khi cần thiết. Cậu đã tiêu tiền, nhưng đã tiêu cho sự tự lập của chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×