Lục Thị những ngày đầu tháng, nhịp độ công việc căng như dây đàn.
Dự án liên doanh cùng Kiến Long đã bước sang giai đoạn triển khai truyền thông, bộ phận PR, pháp lý, chiến lược và trợ lý cấp cao đều phải phối hợp chặt chẽ. Hạ Diệp – với vai trò là người theo sát toàn bộ quy trình, được giao nhiệm vụ kết nối các bộ phận và giám sát tiến độ chung.
Chỉ có điều, lần này, cô không còn là người điều phối duy nhất.
Trình An Ni – đại diện từ phía Kiến Long – chính thức can thiệp sâu vào khâu truyền thông và định vị thương hiệu, thậm chí chủ động tham gia vào việc chỉnh sửa thông điệp dự án. Cô ấy làm việc năng nổ, tươi cười, hòa nhã… nhưng phía sau lại là những thay đổi ngấm ngầm làm lệch trọng tâm dự án ban đầu.
Và tệ hơn hết, những thay đổi ấy – lại được Lục Tư Dạ gật đầu đồng thuận.
Bản thông điệp mới mang tên Hạ Diệp ký duyệt.
Cô cầm tập tài liệu với đôi tay lạnh ngắt.
“Đây không phải bản cuối cùng tôi gửi.” – Cô nói, mắt nhìn thẳng vào anh.
Trình An Ni ngồi đối diện, tay xoay nhẹ cây bút kim loại, ánh mắt vô tội.
“Cô có chắc không?” – Giọng của người phụ trách PR vang lên. “Tôi nhận file từ mail của cô, lúc 21h02 tối qua.”
“Tôi gửi bản chuẩn lúc 19h30, sau khi kiểm tra lại. Tôi không đụng gì đến hệ thống sau đó.”
“Vậy có lẽ…” – Trình An Ni nhẹ nhàng cắt lời. “Do tôi có dùng laptop của cô Hạ hôm qua ở phòng hội thảo, khi mở trình chiếu hình ảnh. Tôi tưởng đó là bản sơ khảo, nên tiện tay gửi thẳng cho PR. Thành thật xin lỗi nếu có gây hiểu nhầm.”
Cô ấy nói câu đó với giọng nhẹ tênh, như thể… tất cả chỉ là một trò nhầm lẫn vô hại.
Hạ Diệp siết chặt tay.
“Cô không có quyền can thiệp vào tài liệu tôi quản lý. Cô biết rõ điều đó.”
An Ni hơi nhướn mày. “Tôi tưởng cô để mở file sẵn là để chia sẻ.”
Lục Tư Dạ từ đầu vẫn im lặng. Khi ánh mắt Hạ Diệp nhìn sang, anh chỉ lạnh nhạt nói: “Chuyện không lớn đến mức phải làm ầm lên.”
Cô quay phắt sang anh.
“Anh biết rõ tính tôi. Tôi chưa từng gửi bản nháp nếu chưa rà kỹ ba lần. Anh biết rõ đó là cố tình!”
Anh nhíu mày. “Tôi chỉ biết bây giờ là thời điểm cần phối hợp chặt chẽ, chứ không phải đôi co trách nhiệm.”
Tim cô như bị ai bóp nghẹt.
Đôi co?
Cô chỉ đang đòi lại danh dự của mình – trong chính công việc mà cô đã dành cả máu và nước mắt để duy trì bên cạnh anh!
“Tôi muốn truy xuất bản ghi mail. IT có thể kiểm tra địa chỉ IP gửi file đó.” – Cô bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã rực lửa.
An Ni vẫn cười dịu dàng. “Cô nghi ngờ tôi?”
“Tôi đang xác minh.”
Không khí phòng họp đặc quánh. Mọi người nhìn nhau – chẳng ai dám xen vào. Một người là thư ký cấp cao gắn bó với Lục Tư Dạ từ những ngày đầu. Một người là con gái nhà đối tác chiến lược.
Trận chiến này… không ai thắng thì cũng có người phải rời đi.
Một giờ sau, IT xác nhận: email gửi file sai xuất phát từ tài khoản Hạ Diệp, nhưng được gửi từ địa chỉ IP ngoài hệ thống – thiết bị lạ, dùng tài khoản của cô thông qua phiên truy cập mở.
Chuyện rõ ràng.
An Ni đã vào tài khoản cô, gửi file sai – rồi đổ trách nhiệm lên cô.
Nhưng thay vì làm lớn, Lục Tư Dạ chỉ nói: “Chuyện đã rồi. Chúng ta cần bản chỉnh lại, gửi gấp trước tối nay. An Ni, cô phối hợp lại nội dung. Hạ Diệp, em xử lý thiết kế và gửi đi.”
Hạ Diệp đứng yên.
Ánh mắt cô, lần đầu tiên, không còn buồn – mà là chết lặng.
“Anh chọn tin cô ta.”
Anh không trả lời.
Cô gật đầu, một nụ cười nhạt hiện lên – méo mó, chua xót.
“Thì ra, thứ duy nhất khiến tôi dám ngẩng đầu đứng cạnh anh… cũng không đáng giá.”
Không giận dữ, không khóc, không bỏ việc.
Cô chỉ im lặng làm cho xong – như thể không còn gì để mất.
Trước khi tắt máy, cô gửi mail xin nghỉ một ngày vì lý do cá nhân.
Sáng hôm sau, cô ngồi bên giường mẹ trong phòng bệnh, lặng lẽ cầm tay người đã hôn mê suốt mấy ngày qua. Bác sĩ nói có thể mẹ cô không qua khỏi trong tuần tới. Tình trạng suy thận, huyết áp tụt, tim yếu dần… tất cả đã báo hiệu một điều mà cô không muốn tin.
Cô nhắm mắt, môi run run.
“Mẹ ơi… con mệt quá rồi.”
Gió ngoài cửa thổi khẽ. Một cơn gió nhẹ, mặn chát và lạnh đến tận tâm can.