không còn là cái bóng sau anh

Chương 9: Khi Cô Ấy Bắt Đầu Ở Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Ba, không khí trong phòng họp tầng 18 bỗng khác lạ. Đó là một sự thay đổi rất nhỏ, nhưng đủ khiến Hạ Diệp cảm nhận được: sự xuất hiện của một người mới – không phải nhân viên, không phải khách, mà là ai đó... sẽ còn ở lại rất lâu.

Trình An Ni bước vào cùng Lục Tư Dạ, tay xách một chiếc túi xách nhỏ, mái tóc xoăn nhẹ được cột gọn bằng kẹp ngọc trai. Cô mặc sơ mi lụa trắng, quần ống rộng màu kem, bước chân ung dung như đã quen thuộc với mọi thứ nơi đây.

“Xin chào mọi người, tôi là Trình An Ni – đại diện Kiến Long, phụ trách phối hợp truyền thông và chiến lược thị trường của dự án hợp tác cùng Lục Thị.”

Giọng cô mềm mại, ánh mắt nhoẻn cười với từng người. Không một ai tỏ ra xa lạ – vì cái tên ấy đã được truyền tai nhau trong hành lang từ cả tuần trước.

Không chỉ vì cô là đại diện hợp tác, mà vì cô là người mà mẹ Lục Tư Dạ nhắm đến.

“An Ni sẽ làm việc tại Lục Thị tạm thời, trong giai đoạn dự án khởi động.” – Lục Tư Dạ nói, ánh mắt anh không quá quan tâm nhưng cũng không xa cách.

Hạ Diệp ngồi ở phía cuối bàn, tay đặt trên tài liệu dự án, đầu hơi cúi xuống để không cần nhìn thấy cảnh đó. Nhưng khi tiếng nói của An Ni vang lên lần nữa, cô vẫn không tránh được cảm giác như có kim châm khẽ vào lòng ngực.

“Lần đầu làm việc trong môi trường nhanh như Lục Thị, chắc chắn tôi cần học hỏi rất nhiều. Mong mọi người giúp đỡ.”

Câu đó nói với cả phòng, nhưng ánh mắt... lại dừng đúng ở chỗ Lục Tư Dạ.

Trong những ngày tiếp theo, An Ni bắt đầu xuất hiện đều đặn tại văn phòng tầng 39 – nơi vốn là lãnh địa riêng của Lục Tư Dạ và Hạ Diệp. Cô ta thường đến sớm với lý do cần bàn chi tiết với anh về chiến lược truyền thông. Hạ Diệp không có quyền ngăn cản, càng không có quyền chất vấn.

Mỗi lần cô vào đưa tài liệu hay chỉnh sửa hợp đồng, đều bắt gặp cảnh An Ni đứng gần bàn anh, hoặc ngồi cùng một bên, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng.

Lần đầu, cô nhắc nhở bản thân không để tâm. Lần thứ hai, cô cố gắng nghĩ rằng đó chỉ là công việc. Nhưng đến lần thứ ba, thứ tư, sự hiện diện ấy bắt đầu trở thành một cái gai, không thể không nhìn thấy.

Một buổi chiều, sau giờ làm, Hạ Diệp đi ngang phòng họp nhỏ để gửi văn bản đóng dấu, thì vô tình nghe tiếng cười khẽ vang ra từ bên trong.

Giọng Lục Tư Dạ: “Em lại chọn vị trí view biển? Không chán sao?”

Giọng An Ni: “Không. Em thích sự mở rộng. Giống như cảm giác có thể thấy được cả thế giới mà mình chưa từng chạm tới.”

Sau đó là một đoạn im lặng.

“Anh vẫn thích văn phòng không có cửa sổ.” – Lục Tư Dạ đáp. “Nhìn ra ngoài dễ mất tập trung.”

“Vậy nên anh luôn tập trung tuyệt đối trong mọi thứ, kể cả với những người không đáng.”

Hạ Diệp đứng yên phía ngoài cửa, không cử động. Cô biết không nên nghe trộm, nhưng cô cũng biết rõ… câu “người không đáng” ấy đang nhắm đến ai.

Cô siết nhẹ bản văn bản trên tay, rồi quay lưng bước đi.

    Tối hôm đó, cô ở lại muộn để kiểm tra bản báo cáo tài chính quý. Lục Tư Dạ bước ra từ phòng làm việc, trên tay là chìa khóa xe và áo khoác.

“Em chưa về?”

“Chưa xong việc.”

Anh ngập ngừng một chút, rồi hỏi: “Có cần tôi đưa về?”

“Không cần.” – Câu trả lời nhanh và rõ.

Anh nhìn cô một lúc. “Tối nay tôi đưa An Ni đi ăn, tiện bàn một số nội dung cần sửa lại trong tài liệu bên Kiến Long. Nếu có thay đổi, tôi sẽ gửi email lại em sau.”

Cô gật đầu, vẫn không nhìn anh.

Chỉ khi anh đi khuất, cô mới dừng tay. Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng quạt thông gió nhẹ rít trên trần, và trái tim cô... vỡ thêm một mảnh nhỏ nữa.

    Ngày hôm sau, phòng làm việc của Lục Tư Dạ có thêm một tách cà phê mới – không phải do cô pha.

“Tôi pha thử, theo đúng khẩu vị anh thích: đậm, không đường.” – An Ni nói, đặt tách cà phê lên bàn.

“Cô Hạ không pha hôm nay à?” – Một trợ lý mới hỏi nhỏ.

“Cô ấy bận.” – Ai đó đáp thay.

Cô không lên tiếng. Không cần thiết.

Từ khi nào... những điều nhỏ nhặt ấy cũng bị người khác thay thế dễ dàng đến vậy?

    Buổi trưa, cô lặng lẽ ăn một mình trong phòng nghỉ nhân viên. Không còn ăn cùng trợ lý riêng của Lục Tư Dạ như trước. Không còn gọi đồ ăn từ nhà hàng anh hay chọn.

Tống Lâm nhắn tin: “Hôm nay mẹ em ổn hơn. Anh đã chuyển sang phác đồ mới nhẹ hơn. Em cố ăn uống đầy đủ nhé.”

Cô nhắn lại đơn giản: “Cảm ơn anh.”

Tin nhắn đến tiếp theo: “Nếu một ngày nào đó em mệt mỏi vì cố giữ lại điều gì đó không thuộc về mình, hãy nhớ em còn những con đường khác để đi.”

Cô nhìn dòng tin ấy rất lâu, rồi khẽ tắt màn hình.

    Chiều hôm đó, cô bước vào phòng Lục Tư Dạ đưa hợp đồng. An Ni cũng có mặt, đang cười nói điều gì đó khiến anh hơi nghiêng đầu đáp lại.

“Xin lỗi đã làm phiền.” – Cô đặt hợp đồng xuống bàn. “Tôi cần anh ký xác nhận.”

Anh cầm bút, ký nhanh. “Cảm ơn.”

Cô xoay người bước đi. Nhưng giọng An Ni chậm rãi cất lên phía sau:

“Cô Hạ, nếu cần hỗ trợ truyền thông, cứ nói với tôi. Tôi sẽ giúp hết mức có thể.”

Cô dừng chân, quay lại, ánh mắt bình tĩnh.

“Cảm ơn cô. Nhưng tôi tin mình đủ năng lực để xử lý phần việc của mình.”

An Ni mỉm cười. “Tôi không nghi ngờ năng lực cô. Chỉ là… đôi khi, biết nhường vị trí cho người khác cũng là một kỹ năng.”

Hạ Diệp mím môi. Không đáp. Chỉ khẽ gật đầu.

“Vậy tôi sẽ cố gắng học kỹ năng đó… từ cô.”

Rồi cô rời đi, bóng dáng dứt khoát, không ngoảnh lại.

Tối hôm đó, khi ánh đèn trên tầng cao của Lục Thị lần lượt tắt, Lục Tư Dạ vẫn đứng ở cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống bãi đỗ xe nơi Hạ Diệp đã rời đi từ lâu.

An Ni bước đến, nhẹ giọng: “Anh nhìn cô ấy hoài vậy, có nghĩ cô ấy sẽ quay lại không?”

Anh không trả lời.

Bởi anh không chắc nữa.

Có những người, khi ta nhận ra họ quan trọng – thì họ đã không còn nhìn mình bằng ánh mắt cũ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×