không còn là cái bóng sau anh

Chương 11: Ngày Không Còn Gọi Là Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, không ai thấy Hạ Diệp xuất hiện tại văn phòng tầng 20 như thường lệ.

Bản tin tức nội bộ vẫn gửi đến hộp thư như mọi ngày, nhưng góc bàn làm việc của cô im lìm, tách cà phê không được pha, tập hồ sơ không sắp gọn – như thể chưa từng có ai ngồi đó.

Lục Tư Dạ mở mail, lướt qua tin nhắn từ cô.

“Tôi xin nghỉ hai ngày vì lý do cá nhân. Mọi tài liệu đã sắp xếp và bàn giao.”

Không một lời giải thích, không một cuộc gọi.

Tại bệnh viện Nhân Dân, tầng 11 khu nội trú, Hạ Diệp ngồi bên giường bệnh, nắm lấy bàn tay gầy guộc lạnh dần của mẹ. Bác sĩ Tống Lâm đứng cạnh, ánh mắt dịu lại, khẽ lắc đầu thay cho câu nói không ai muốn nghe.

“Diệp… chuẩn bị đi em.”

Cô không khóc. Chỉ cúi xuống, vùi mặt vào lòng bàn tay mẹ, thì thầm.

“Mẹ ơi… con xin lỗi. Con đã không giữ được lời hứa với mẹ. Con không thể làm mẹ yên tâm mà rời đi.”

Tống Lâm rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai mẹ con.

Căn phòng trắng toát, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim truyền dịch nhỏ từng giọt xuống nền thời gian đang dần cạn kiệt.

Hạ Diệp ngồi đó rất lâu, cho đến khi máy đo sinh hiệu phát ra tiếng tín hiệu kéo dài.

Cô không gào lên, không nhào tới lay gọi, không vùng vẫy van xin bác sĩ. Chỉ lặng lẽ đứng dậy, khẽ vuốt mắt mẹ, rồi kéo tấm chăn lên đắp ngang ngực.

Nước mắt rơi, âm thầm và tuyệt vọng.

Ba ngày sau, tang lễ của bà Vũ được tổ chức đơn sơ tại nhà tang lễ Quận 5. Không ai trong công ty biết. Không một vòng hoa từ Lục Thị được gửi đến. Chỉ có vài người hàng xóm cũ, một bác sĩ điều dưỡng và... Tống Lâm.

Anh đến muộn, khi buổi lễ đã gần xong.

Hạ Diệp mặc áo tang trắng, ánh mắt bình thản đón anh bằng cái gật đầu.

“Anh xin lỗi.”

“Không sao.” – Giọng cô nhẹ như hơi thở. “Mẹ em đi thanh thản rồi.”

Tống Lâm không nói gì thêm. Anh chỉ đứng cạnh cô thật lâu, im lặng như một tấm chắn vô hình, để cô dựa vào nếu cần – dù anh biết, cô sẽ không làm vậy.

Kết thúc lễ, khi người thân đã rời đi, cô lặng lẽ gom tấm di ảnh của mẹ vào hộp gỗ, gói lại cùng khăn tang. Gương mặt cô phẳng lặng, nhưng đôi mắt đã không còn chút ánh sáng nào của người từng mỉm cười vì được sống.

Chiều hôm ấy, Hạ Diệp quay lại Lục Thị. Không phải để làm việc. Cô đến để rời đi.

Cô bước vào văn phòng Tổng Giám đốc đúng lúc Lục Tư Dạ đang họp với ban chiến lược. An Ni cũng có mặt. Không ai ngờ cô lại xuất hiện – càng không ai ngờ, cô lại bình tĩnh đến thế.

“Anh có thể cho tôi 5 phút không?” – Cô nói, giọng điềm đạm.

Anh ra hiệu kết thúc sớm cuộc họp.

Khi cửa phòng đóng lại, chỉ còn hai người, Hạ Diệp mở túi xách, đặt lên bàn một phong bì mỏng.

“Đơn xin nghỉ việc. Tôi không lấy lương tháng này. Mọi tài khoản hệ thống tôi đã thoát và xóa dữ liệu cá nhân.”

Anh sững người.

“Vì chuyện hôm trước?”

“Không.” – Cô lắc đầu. “Vì tôi không còn lý do nào để ở lại.”

Lục Tư Dạ bước đến gần, cố giữ bình tĩnh.

“Mẹ em…”

“Vừa mất sáng hôm qua.” – Cô ngắt lời, mắt nhìn thẳng. “Anh không cần xin lỗi. Tôi cũng không đến để oán trách.”

Anh siết nhẹ tay.

“Tôi có thể giúp…”

“Giúp gì?” – Cô bật cười khẽ. “Giúp tôi kéo mẹ từ quan tài dậy? Hay giúp tôi tìm lại bản thân trong đống tro tàn mà tôi đã tự thiêu rụi khi yêu anh?”

Không gian như đóng băng.

Cô tiếp tục:

“Anh biết không, điều khiến tôi kiên cường ở bên anh không phải vì anh xứng đáng, mà vì tôi tin mình đủ giỏi để không bị xem thường. Tôi nghĩ chỉ cần làm tốt công việc, tôi sẽ được công nhận. Nhưng hóa ra… tôi đã sai.”

“An Ni không cố ý…”

“Cô ta có cố ý hay không không quan trọng.” – Hạ Diệp ngắt lời, giọng lặng đi. “Quan trọng là khi tôi bị chà đạp, anh đã chọn đứng yên. Anh không bảo vệ tôi – dù chỉ bằng một ánh nhìn tin tưởng.”

Lục Tư Dạ không thể phản biện. Bởi anh biết, từng lời cô nói… đều đúng.

“Em định đi đâu?”

“Tôi chưa biết. Có thể rời thành phố này. Có thể sang nơi khác bắt đầu lại.”

Anh tiến đến, nắm lấy tay cô.

“Đừng đi. Em giận tôi, tôi chấp nhận. Nhưng đừng biến mất.”

Cô rút tay ra, từ tốn.

“Tôi không giận anh. Tôi chỉ… hết yêu anh rồi.”

Một câu nói nhẹ nhàng. Nhưng với anh, đó là án tử.

Hạ Diệp rời khỏi tòa nhà Lục Thị khi mặt trời đang lặn dần phía cuối đường chân trời. Ánh nắng nhạt nhòa trải xuống mặt phố, như dát một lớp vàng úa lên chiếc bóng cô độc đang bước đi thật chậm.

Cô không ngoái đầu nhìn lại.

Phía sau, Lục Tư Dạ đứng bên khung cửa kính văn phòng, nhìn bóng lưng quen thuộc ấy rời đi – lần này không phải vì giận dỗi, cũng không phải vì mệt mỏi nhất thời.

Cô rời đi như một người đã buông hết mọi ràng buộc. Mất mẹ. Mất niềm tin. Mất tình yêu. Và cuối cùng… mất chính bản thân trong những tháng ngày hy sinh vì người không hề yêu cô.

Tối đó, Lục Tư Dạ ngồi trong phòng làm việc đến khuya. Trên bàn vẫn là tập hồ sơ hợp tác dang dở. Bản thiết kế thương hiệu mới, kế hoạch truyền thông quý… mọi thứ đều đầy đủ – chỉ thiếu chữ ký của cô.

Không ai nhắc tên Hạ Diệp trong văn phòng nữa. Cô biến mất như chưa từng tồn tại.

Nhưng với anh – cô để lại một khoảng trống, lớn đến mức… cả căn phòng như trống rỗng.

Anh mở ngăn kéo, lôi ra một bức ảnh đã cũ – bức ảnh mà cô từng để quên trong một đêm làm việc khuya: một cô gái đứng cạnh giường bệnh, cười tươi bên mẹ.

Lần đầu tiên sau nhiều năm… Lục Tư Dạ thấy tim mình trống rỗng.

Và lần đầu tiên… anh hiểu được thế nào là mất thật sự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×