không còn là cái bóng sau anh

Chương 12: Khoảng Trống Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lục Tư Dạ chưa từng nghĩ… một người rời đi mà không mang theo bất cứ thứ gì lại có thể khiến thế giới của anh trở nên trống rỗng đến thế.

Cô không để lại lời nhắn. Không một tấm hình. Không dấu vết nào ngoài chiếc bàn làm việc gọn gàng đến mức… lạnh lẽo.

Nhưng chỉ một tuần sau khi Hạ Diệp rời đi, anh mới bắt đầu cảm nhận được sự thiếu vắng tàn khốc ấy – từ những điều tưởng chừng vô nghĩa nhất.

Sáng đầu tuần, anh bước vào văn phòng, cà phê chưa pha. Anh cau mày, gọi trợ lý.

“Tách Americano đâu?”

Trợ lý ấp úng: “Cô Hạ đã nghỉ. Em không biết anh uống loại gì…”

Anh không trả lời, chỉ bước về phía bàn, mở máy, đón lấy email chất đầy hộp thư – nhưng không còn những ghi chú được Hạ Diệp đánh dấu màu vàng cẩn thận như trước.

Không ai gửi file trước khi anh kịp hỏi. Không ai chuẩn bị sẵn bản tóm tắt nội dung họp. Không ai chỉnh lại bố cục slide truyền thông cho gọn gàng.

An Ni thì ngược lại – quá nhiều lời, quá nhiều nụ cười, nhưng không đủ khả năng để đi sau một bước mà vẫn khiến anh an tâm như trước.

Buổi họp chiến lược kéo dài hơn thường lệ vì số liệu bị nhầm. Anh nhìn biểu đồ sai, không ai sửa. Không ai kịp nhắc. Cô đã từng như vậy – luôn đứng sau, nhưng chưa bao giờ để anh bước hụt.

Bây giờ thì không.

Buổi trưa, anh đi xuống nhà ăn. Đĩa cơm canh hôm nay lạt nhách. Anh bỗng nhớ món súp rong biển nóng mà Hạ Diệp từng gọi vào mỗi thứ Tư – đúng ngày anh hay đau dạ dày.

Anh từng cáu vì cô “lo chuyện bao đồng”.

Giờ, chẳng ai lo.

Anh quay về văn phòng, mở danh bạ, dừng ở tên "Hạ Diệp" rất lâu.

Chỉ ba chữ. Nhưng lúc này… như cả vạn tiếng vọng đổ vào lòng ngực.

Anh không nhắn. Không gọi.

Chỉ vì… không biết nên nói gì.

Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh không ngủ được.

Anh bật đèn, mở laptop. Bản chiến dịch Kiến Long vẫn còn dở. An Ni đã gửi bản báo cáo, nhưng anh xem vài dòng đã xóa.

Không phải vì sai – mà vì quá trống rỗng.

Những con chữ cô viết… luôn rõ ràng, chắc chắn, súc tích. Những đường gạch màu mà cô dùng để đánh dấu – giờ không còn nữa.

Anh lôi điện thoại ra. 00:17.

Anh soạn tin nhắn:

“Em ổn không?”

…rồi lại xóa.

Anh soạn lại:

“Chúng ta cần nói chuyện.”

Rồi cũng không gửi.

Anh gập máy. Bật đèn. Nhìn ra cửa sổ thành phố.

Ngoài kia, người ta vẫn yêu, vẫn hẹn hò, vẫn giận hờn, vẫn rời xa.

Còn anh, lần đầu tiên biết sợ.

Sợ rằng cô đi… là đi thật.

Ngày thứ 10 sau khi Hạ Diệp nghỉ việc, An Ni đề nghị tổ chức tiệc nội bộ để “động viên tinh thần sau thời gian căng thẳng”.

Tiệc tổ chức tại khách sạn 5 sao. Champagne, piano, đèn vàng mờ ảo. Người ta cười nói, cụng ly, không ai nhắc đến cô gái từng là linh hồn của những buổi ra mắt dự án, từng ngồi trong góc, lặng lẽ kiểm tra từng slide.

Anh uống nhiều hơn thường lệ. Đến khi An Ni bước đến ngồi cạnh, đưa tay chạm nhẹ vào tay áo anh, anh mới nghiêng người nói khẽ:

“Em đừng làm như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.”

An Ni sững người. “Anh còn để tâm chuyện đó?”

“Cô ấy không còn ở đây. Nhưng tôi vẫn nhớ ai đã làm gì.”

An Ni im lặng, rồi mỉm cười nhạt.

“Em tưởng anh chọn em là vì cô ta không đủ quan trọng.”

“Em nhầm rồi.” – Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Tôi chọn em là vì… tôi sợ mất một hợp đồng. Nhưng tôi mất cô ấy rồi, tôi mới biết, có những thứ… không ký lại được.”

An Ni không đáp. Nhưng từ giây phút ấy, khoảng cách giữa hai người trở thành thứ rõ ràng hơn cả ánh đèn pha lê rọi xuống sàn tiệc.

Ngày thứ 14, anh gọi trợ lý riêng vào.

“Tôi muốn liên hệ với Hạ Diệp.”

“Cô Hạ đã đổi số. Mail cũng không phản hồi.”

Anh gật đầu. Nhưng lòng càng lạnh.

Ngày thứ 16, anh đến bệnh viện nơi mẹ cô từng điều trị. Hồ sơ bệnh nhân đã đóng. Người ta chỉ để lại địa chỉ khu nhà trọ cũ – nơi giờ là một căn phòng trống.

Hàng xóm nói: “Cô ấy dọn đi mấy hôm sau lễ tang. Không để lại gì.”

Cả thành phố rộng lớn… nhưng anh lại chẳng tìm được một dấu vết nhỏ.

Tối hôm đó, anh trở về căn hộ cao tầng của mình – nơi từng có một cô gái ở lại muộn để gửi tài liệu, để pha trà, để đắp chăn cho anh ngủ gật trên sofa.

Anh ngồi bệt xuống sàn, nơi ánh đèn hắt qua cửa kính chiếu vào bóng mình – trống rỗng, cô độc.

Trong đầu anh, giọng cô vẫn vang lên, đều đặn:

“Tôi không giận anh. Tôi chỉ… hết yêu anh rồi.”

Chỉ là một câu. Nhưng như lưỡi dao – không sắc, không chảy máu, mà cứa đến tận tim, từng giờ, từng phút.

Hạ Diệp từng là cái bóng. Luôn đi sau anh, lặng lẽ, âm thầm. Nhưng khi cái bóng ấy không còn hiện diện, anh mới nhận ra – ánh sáng mà anh đang có, là do cô từng ở đó.

Và giờ… chỉ còn lại bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×