Ba tháng sau khi rời khỏi Lục Thị, Hạ Diệp chuyển đến một thị trấn ven biển nhỏ cách thành phố cũ gần 200 cây số. Ở nơi này, không có cao ốc chọc trời, không có những buổi họp căng thẳng hay ánh mắt dò xét. Cũng không có Lục Tư Dạ.
Chỉ có biển. Và một căn nhà nhỏ lợp ngói đỏ nằm gần cuối con dốc.
Cô thuê lại căn nhà từ một cặp vợ chồng già người địa phương – ông bà Lâm, từng mở một tiệm sách cũ ở tầng trệt. Tầng hai có ban công hướng ra biển, buổi sáng nắng lên là có thể ngửi thấy mùi mặn của sóng và mùi cà phê thơm từ quán nhỏ phía đầu ngõ.
Và đó là nơi cô bắt đầu lại.
Không ai ở đây biết cô từng là thư ký cấp cao của một tập đoàn lớn. Không ai biết về những đêm thức trắng để hoàn thiện hợp đồng, những lần tiếp rượu vì quyền lợi, hay chuyện mẹ cô ra đi trong lặng lẽ.
Ở đây, cô chỉ là “cô Hạ” – người phụ nữ lạ từ thành phố chuyển đến, nhẹ nhàng, lịch sự và ít nói.
Buổi sáng, cô dậy sớm quét sân, tưới hoa, rồi xuống phố mua đồ ăn. Có hôm, cô ghé tiệm của bác Thục – chủ quán bánh căn – ăn một phần nhỏ, ngồi nhìn biển xanh mênh mông. Trưa về, cô đọc sách, nghe nhạc, ghi chép lại những suy nghĩ rời rạc. Tối đến, cô mở đèn vàng trong phòng khách, pha một tách trà, gấp chăn gối, rồi đi ngủ sớm.
Không ai gọi cô. Không ai cần cô phải thức đến khuya. Không ai đặt kỳ vọng hay yêu cầu.
Chỉ có chính cô – và sự tự do tuyệt đối.
Không phải để kinh doanh.
Chỉ là… cô thích được ngồi trong một căn phòng đầy mùi giấy cũ, được chạm vào những dòng chữ không cần gấp gáp. Cô dán tấm bảng nhỏ ngoài cửa: “Góc sách Hạ” – Ai cũng có thể vào, không cần mua.”
Lũ trẻ con đi học về thường ghé vào đọc truyện tranh. Người lớn thì mang đến vài quyển cũ đổi lấy chén trà. Dần dà, căn phòng nhỏ có người lui tới. Và cô bắt đầu có bạn.
Bạn theo kiểu đơn giản – người cho mượn cây kéo, người nhờ trông hộ xe, người hỏi thăm mỗi sáng “Hôm nay cô khỏe không?”
Và mỗi lần như thế, cô đều gật đầu mỉm cười: “Khỏe. Rất khỏe.”
“Cô Hạ? Cô còn nhớ tôi không?”
Hạ Diệp ngẩng lên. Là Tống Lâm – bác sĩ cũ từng điều trị cho mẹ cô. Vẫn dáng cao gầy, áo sơ mi nhạt màu và ánh mắt nhẹ nhàng. Nhưng lần này, anh không còn đứng ở phòng bệnh, mà đứng trước cửa tiệm sách nhỏ giữa phố biển.
Cô mỉm cười.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi được điều chuyển về bệnh viện huyện để hỗ trợ một chương trình y tế cộng đồng. Không ngờ lại gặp cô.”
Cô rót trà mời anh ngồi. Hai người nói chuyện rất lâu – không về bệnh án, không về quá khứ – mà là về sách, về biển, về một góc đời không còn ồn ào.
Trước khi rời đi, Tống Lâm đứng ngoài hiên, nhìn biển chiều lấp lánh:
“Thật ra, khi nghe cô biến mất khỏi Lục Thị, tôi có chút tiếc.”
“Tiếc cho một người dở hơi theo đuổi lý tưởng cũ kỹ à?” – Cô cười, nửa thật nửa trêu.
“Không. Tiếc vì… thành phố đó không đủ tốt để giữ người như cô ở lại.”
Cô bật điện thoại lên. Tin nhắn gần nhất vẫn là từ một số đã lưu tên “LTD” – ba chữ cái lạnh lẽo như ký hiệu của một công ty.
“Em ổn không?”
Cô chưa từng trả lời. Cũng chưa từng xóa. Nhưng giờ, cô bấm giữ rồi xóa đi. Không do dự.
Không phải vì giận. Mà là… cô đã thật sự bước ra khỏi vùng bóng tối ấy.
Hạ Diệp gập giấy lại, cất vào quyển sổ tay.
Rồi bật một bản nhạc nhẹ, mở cửa tiệm, chào ngày mới bằng một nụ cười.
Không ai biết cô đã trải qua những gì. Nhưng cô biết… mình đang sống.
Không phải để chống chọi, để gồng lên, hay để chứng minh giá trị trước ai đó.
Chỉ đơn giản là sống – nhẹ nhàng, tự do và đầy đủ.