Tiệm sách “Góc sách Hạ” từng chỉ là một căn phòng nhỏ với vài kệ gỗ cũ và một bình trà nóng. Nhưng chỉ sau hai tháng, nơi ấy bắt đầu có thứ ánh sáng riêng – thứ ánh sáng không chói lóa như đèn sân khấu thành phố, mà dịu dàng, ấm áp và đủ để sưởi lòng người.
Chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng dần dần, bọn trẻ không còn chạy theo điện thoại. Người lớn bắt đầu chú ý. Rồi có người hỏi: “Cô Hạ có dạy kỹ năng mềm cho con tôi được không?” Người khác lại gợi ý: “Hay mở lớp dạy viết, con tôi mê viết truyện lắm.”
Cô không vội trả lời. Chỉ lặng lẽ ghi chép, lên kế hoạch, tìm hiểu các mô hình sinh hoạt cộng đồng. Cô liên hệ với một số bạn cũ trong ngành xuất bản, xin sách mẫu, kết nối vài giáo viên tự do.
Chưa đầy một tháng sau, căn phòng tầng trệt được cải tạo thêm – phân chia khu vực, lắp thêm bảng trắng, đặt thêm bàn nhỏ. Một góc đọc – một góc chia sẻ – một góc nghệ thuật.
Không còn là “tiệm sách cũ”. Mà là một không gian học tập và chữa lành.
“Cô Hạ bây giờ… giống cô giáo hơn là thư ký rồi.”
Cô nhìn anh, mỉm cười:
“Thư ký là để giải quyết vấn đề. Cô giáo là để mở đường. Dù là vai trò nào, em cũng muốn người đối diện có thể tốt lên.”
Tống Lâm gật đầu, rồi bước vào giúp cô dọn sách. Khi bọn trẻ ra về, anh ngồi ở bậc thềm, nhìn cô lau bảng.
“Em làm tốt hơn anh tưởng.”
“Anh tưởng em sẽ gục?”
“Không. Anh tưởng em sẽ mất thêm thời gian.” – Anh nhìn sâu vào mắt cô. “Nhưng có vẻ… em chỉ cần ba tháng để trưởng thành hơn ba năm ở chốn cũ.”
Hạ Diệp không trả lời. Nhưng nụ cười trên môi cô lần đầu tiên là nụ cười của một người đang sống thật với chính mình.
Cô đang làm điều mình thích – không áp lực doanh thu, không KPI, không cố gắng để “được nhìn thấy”.
Cô sống – vì cô tin điều mình làm là có ích.
Tài khoản ngân hàng vẫn còn dư từ tiền tích lũy trước đây. Nhưng cô không tiêu hoang. Cũng không lo kiếm từng đồng như trước.
Tiền – từng là gánh nặng, giờ chỉ là phương tiện.
Còn tự do… mới là mục tiêu.
Cô mất hai ngày để suy nghĩ.
Rồi quyết định đồng ý.
Không phải để vươn cao hơn, mà là để lan rộng những điều tốt đẹp.
Và trong giây phút ký tên vào hợp đồng tài trợ đầu tiên trong đời dưới danh nghĩa “người sáng lập dự án văn hóa cộng đồng”, Hạ Diệp đã biết: cuộc đời cô, từ hôm nay, là của chính cô viết.
Thị trấn nhỏ bắt đầu quen với hình ảnh một người phụ nữ trẻ mặc váy dài, cột tóc gọn gàng, hay đạp xe quanh phố với rổ sách phía sau.
Bọn trẻ gọi cô là “cô Hạ”.
Người lớn gọi cô là “cô giáo nhỏ”.
Nhưng cô biết rõ – mình không còn là cái bóng của ai.
Không còn là người đứng sau bàn làm việc lớn, gửi tin nhắn không có hồi âm, chờ ánh mắt công nhận từ một người chưa từng để tâm.
Cô là chính mình – dịu dàng, bản lĩnh và tự do.