Trời bắt đầu chuyển gió. Đầu thu, không khí nơi thị trấn biển dịu lại, mát mẻ và phảng phất hương hoa cỏ dại từ các con dốc đá. Hạ Diệp dậy sớm hơn mọi ngày, mặc chiếc váy vải thô màu be, cột tóc cao, rồi đạp xe xuống chợ. Cô chọn vài bó hoa cúc trắng, ít củ quả tươi và một túi giấy bọc gọn hai ổ bánh mì. Gió mơn man qua vai, nắng nhàn nhạt phủ trên lưng áo. Mọi thứ yên ổn đến mức cô cứ nghĩ đây là một thế giới khác, không dính líu gì đến quá khứ mà cô từng vùng vẫy để thoát ra.
Buổi sáng hôm đó, tại “Góc sách Hạ”, cô đang sắp xếp lại những cuốn sách mới được gửi về từ chương trình hỗ trợ đọc sách cho cộng đồng. Bọn trẻ con ríu rít chạy quanh, đứa nhỏ nhất lôi quyển truyện tranh Doraemon ra đặt trên bàn, ngước mắt: “Cô kể tiếp đoạn hôm bữa đi!”
Cô mỉm cười, xoa đầu cậu bé rồi ngồi xuống, mở sách, bắt đầu đọc từng dòng nhẹ nhàng, chậm rãi. Tiếng cười vang lên mỗi khi cô chuyển giọng lồng tiếng cho các nhân vật. Không khí rộn rã, ấm áp. Đó là khoảnh khắc mà Hạ Diệp cảm thấy mình đang thật sự sống – không phải để chạy theo bất kỳ ai, không vì áp lực mưu sinh hay sự công nhận từ một người nào đó.
Buổi chiều, sau khi dọn dẹp, cô ngồi ở quán cà phê quen trong góc phố nhỏ, gọi một ly cappuccino nóng và lấy laptop ra làm việc. Hôm nay cô cần chỉnh lại nội dung kế hoạch hoạt động tháng tới để gửi lên đơn vị tài trợ. Quán bật tivi trong góc, tiếng không to, nhưng vừa đủ để cô nghe thấy âm thanh phát thanh viên đều đều xen lẫn tiếng nhạc nền.
“…Tại hội nghị nhà đầu tư vừa diễn ra ở Thượng Hải, Lục Tư Dạ – Chủ tịch tập đoàn Lục Thị – đã có bài phát biểu mở màn với hàng loạt thông tin về chiến lược mở rộng tại thị trường quốc tế. Dự án hợp tác với tập đoàn Phoenix đang thu hút sự chú ý khi…”
Tiếng gõ phím của cô dừng lại một nhịp.
Không phải vì chấn động.
Chỉ là… có chút bất ngờ, như khi tình cờ gặp lại một người quen cũ trên đường phố xa lạ.
Hình ảnh Lục Tư Dạ hiện trên màn hình. Vẫn bộ vest chỉnh tề, ánh mắt sắc lạnh, từng câu nói ngắn gọn và dứt khoát. Xung quanh anh là báo giới, là sự chú ý, là thế giới mà cô từng thuộc về – từng nghĩ rằng nếu nỗ lực đủ nhiều, cô sẽ được nhìn nhận.
Nhưng giờ nhìn lại, thứ cô cảm thấy rõ nhất… là khoảng cách.
Cô nhìn anh thêm vài giây, rồi cúi xuống, tiếp tục gõ bàn phím. Không xúc động. Không cay mắt. Không có bất kỳ cảm xúc lớn lao nào nổi lên như cơn sóng.
Chỉ là… mọi chuyện đã thật sự đi qua.
Bản tin kết thúc bằng lời dẫn: “Lục Tư Dạ tiếp tục giữ vững vị thế là một trong những nhân vật ảnh hưởng nhất trong giới tài chính khu vực.”
Cô uống một ngụm cà phê đã nguội đi đôi chút. Vị đắng vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi, nhưng không khó chịu.
Có lẽ, giống như cảm giác khi nhìn lại một người từng khiến mình tan vỡ – không còn oán trách, cũng chẳng cần tha thứ. Chỉ là… đã qua rồi.
Cô bật một email mới, đính kèm file kế hoạch, gõ dòng cuối cùng: “Dự kiến bắt đầu từ tuần sau. Mọi điều chỉnh xin phản hồi sớm để tôi kịp thời gian triển khai.”
Cô nhấn nút gửi.
Bên ngoài cửa kính, ánh hoàng hôn đổ dài trên con đường nhỏ. Một vài cánh diều lượn trên không, tiếng sóng biển từ xa vọng về – nhè nhẹ và đầy an yên.
Lúc đó, cô nghĩ, nếu sau này vô tình gặp lại anh – ở đâu đó – cô cũng sẽ chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu chào. Như chào một người quen cũ. Không hơn, không kém.
Bởi vì, cô đã không còn là cái bóng phía sau anh nữa.
Cô là Hạ Diệp – người phụ nữ tự mình bước giữa ánh sáng.