không còn là cái bóng sau anh

Chương 3: Người Lặng Thầm Nhìn Cô


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

22h15 – Bệnh viện Quốc tế Ánh Dương.

Hành lang tầng 8 vắng lặng đến lạnh người. Dãy đèn neon chạy dài phát ra thứ ánh sáng trắng nhợt, thi thoảng nhấp nháy vì lỗi mạch điện. Không khí nặng nề len lỏi giữa những phòng bệnh, nơi sự sống và cái chết đôi khi chỉ cách nhau một cái chớp mắt.

Phòng số 805.

Hạ Diệp ngồi cạnh giường bệnh, lặng lẽ lật từng trang hồ sơ. Một tay cô đặt trên mu bàn tay mẹ, thi thoảng vuốt nhẹ như thể truyền chút hơi ấm vào làn da nhăn nheo và tím tái.

Mẹ cô vẫn chưa tỉnh hẳn. Hơi thở yếu ớt qua ống thở nhân tạo khiến tim cô mỗi lần lắng nghe lại siết chặt thêm một nhịp.

Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra. Một người đàn ông mặc blouse trắng bước vào, dáng cao, gọn gàng, với ánh mắt sáng và vầng trán lấm tấm mồ hôi. Dưới lớp khẩu trang y tế, đường nét khuôn mặt anh vẫn toát lên vẻ chững chạc và nhẫn nại.

“Cô Hạ, xin lỗi vì đã đến muộn.”

Hạ Diệp ngẩng đầu, gật nhẹ. “Không sao, bác sĩ Tống. Tôi vẫn chờ được.”

Tống Lâm – bác sĩ chuyên khoa nội thận, phụ trách điều trị cho mẹ cô từ gần ba tháng nay. Anh không giống những bác sĩ khô khan khác. Tống Lâm ít nói, nhưng mỗi lần mở lời đều nhẹ nhàng, cẩn trọng và đầy kiên nhẫn. Anh không chỉ chữa bệnh – anh thực sự quan tâm đến người bệnh.

Anh tiến lại gần, kiểm tra máy thở và chỉ số sinh tồn.

“Hôm nay huyết áp có chút bất thường. Chúng tôi đã điều chỉnh thuốc nhưng cần theo dõi thêm trong đêm. Cô có thể... về nghỉ một chút không? Trông cô mệt lắm.”

“Không sao.” – Cô lắc đầu, giọng đều như mọi lần. “Tôi sẽ ở lại đây.”

Tống Lâm nhìn cô một lúc lâu. Trong ánh mắt là sự ngạc nhiên pha lẫn chút nể phục không giấu nổi.

“Cô đến bệnh viện mỗi đêm, sau giờ làm. Có đêm tôi đi ngang qua hành lang lúc 2 giờ sáng vẫn thấy đèn trong phòng sáng. Cô vẫn chưa từng nghỉ một ngày?”

Hạ Diệp khẽ mỉm cười. “Vì tôi biết nếu tôi không ở đây, mẹ tôi sẽ chỉ có một mình.”

Tống Lâm chậm rãi gật đầu. Anh rút bút ghi chú lại vài dòng vào hồ sơ bệnh án.

“Bệnh nhân Hạ Thu thực sự may mắn khi có cô làm con gái.”

Cô cười nhạt. “Không đâu. Tôi chẳng phải người con tốt. Nếu tôi đủ giỏi, mẹ đã không phải nằm đây.”

Tống Lâm lặng đi một nhịp, rồi nhẹ giọng: “Đừng dùng sự bất lực của bệnh tật để đánh giá chính mình. Không ai trên đời này có thể chống lại số phận bằng một mình đôi tay.”

Câu nói ấy khiến tim cô hơi run lên.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, mắt ánh lên sự chân thành thuần khiết.

“Nhưng tôi tin, nếu có ai đủ mạnh mẽ để nắm giữ hy vọng mong manh nhất, thì đó là cô.”


23h20 – Căn hộ cao cấp của Lục Tư Dạ.

Ánh đèn hành lang vừa bật lên thì cửa chính cũng mở ra. Hạ Diệp bước vào, cởi giày, treo áo khoác lên giá. Căn hộ quen thuộc đến mức cô có thể nhắm mắt đi một vòng.

Chỉ khác là – đây chưa từng là nhà của cô.

Trong phòng khách, Lục Tư Dạ ngồi trên sofa, áo sơ mi đen, cổ tay xắn hờ, laptop đặt trước mặt nhưng rõ ràng anh không làm việc. Mắt anh dán vào màn hình điện thoại, ánh sáng hắt lên khuôn mặt góc cạnh, lạnh như sắt thép.

“Muộn thế?” – Anh lên tiếng khi cô đặt túi xách xuống.

“Có chút việc ở bệnh viện.”

“Không phải việc gì. Là mẹ cô.”

Cô ngẩng lên, ánh nhìn bình tĩnh. “Phải. Mẹ tôi.”

Lục Tư Dạ gập laptop, khoanh tay.

“Cô nghĩ mình có thể mãi dùng lý do đó để rút khỏi những việc tôi giao sao?”

Cô bước tới bàn, đặt xuống bản kế hoạch đã hoàn thành. “Tôi chưa từng trễ deadline nào.”

Anh cười khẩy. “Nhưng cô đang phân tâm. Rõ ràng là vậy.”

Cô đứng yên, không phản bác. Có đôi lúc, cô nhận ra – Lục Tư Dạ chẳng cần đúng hay sai. Anh chỉ cần thắng. Dù đó là tranh cãi hay quyền giữ cô lại trong đời.

“Lúc nãy tôi gọi. Cô không nghe máy.” – Giọng anh thấp hơn. “Cô ở với ai?”

Hạ Diệp ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi trả lời:
“Bác sĩ điều trị cho mẹ tôi. Anh ấy đến kiểm tra đột xuất.”

Ánh mắt anh sẫm lại trong thoáng chốc. Một tia ghen tuông – thô bạo và không che giấu.

“Cô nên nhớ vị trí của mình, Hạ Diệp. Cô là người của tôi.”

Cô mỉm cười. Nụ cười lạnh, pha chút chua chát.

“Người của anh? Anh chưa từng gọi tôi là bạn gái. Cũng chưa từng công khai tôi với ai. Tôi là gì? Người tình hợp đồng? Công cụ giảm stress?”

Anh đứng bật dậy, bước về phía cô, giọng trầm xuống như tiếng sấm rền trước bão:

“Cô biết tôi không thích bị đặt câu hỏi.”

“Còn tôi...” – cô cắt lời, mắt nhìn thẳng vào anh – “...không còn là con rối để anh muốn giật dây lúc nào cũng được.”

Anh dừng lại, nhìn cô thật lâu. Giữa khoảng cách chỉ còn chưa đến một cánh tay, là cả một thế giới giằng xé giữa hai con người quá giống nhau: cô đơn, kiêu hãnh và tổn thương.

“Cô có biết, mỗi khi cô biến mất vài giờ, tôi phát điên lên không?”

Câu nói ấy, rốt cuộc cũng khiến tim cô lệch nhịp.

Nhưng rồi... cô bước lùi.

“Không phải vì tôi. Chỉ vì anh không chịu được cảm giác mất quyền kiểm soát.”


Rạng sáng.

Khi cô nằm bên cạnh anh, đôi mắt vẫn mở thao láo. Anh đã ngủ. Gương mặt khi yên tĩnh lại lại mang theo chút dịu dàng hiếm thấy.

Cô lặng lẽ quay đi, đặt tay lên ngực trái.

Bác sĩ Tống Lâm...
Ánh mắt anh – ánh mắt đầy ấm áp – vẫn ám trong tâm trí cô như một tia nắng giữa bầu trời xám xịt.

Cô chưa từng nghĩ mình cần sự quan tâm từ bất kỳ người đàn ông nào, ngoài Lục Tư Dạ.

Nhưng đêm nay, lần đầu tiên... cô thấy tim mình dịu lại khi ai đó gọi tên cô mà không kèm theo một mệnh lệnh hay điều kiện nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×