07:30 sáng. Tầng 39 – Văn phòng Tổng giám đốc Lục Thị
Bên ngoài trời mưa nhẹ. Những giọt mưa nhỏ đọng trên tấm kính trong suốt, như lớp màng sương mờ mịt giữa mùa hè oi ả. Trong phòng làm việc, Lục Tư Dạ đứng cạnh cửa sổ, hai tay đút túi quần, ánh mắt xa xăm nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập.
Điện thoại vang lên. Anh cầm lên, màn hình hiện dòng chữ “Hạ Diệp – Assistant”.
“Anh cần tôi ở văn phòng lúc mấy giờ?” – Giọng cô nhẹ như cơn mưa đầu giờ.
“Ngay bây giờ.”
“Nhưng tôi đang ở bệnh viện—”
“Ngay bây giờ, Hạ Diệp.”
Anh cúp máy. Cộc lốc. Không cho phản hồi.
Không phải anh không biết mẹ cô nằm viện. Không phải anh không hiểu những đêm cô không ngủ là vì cơn sốt của mẹ. Nhưng anh không quan tâm. Không phải vì vô tâm, mà là… vì ghen.
Ghen với một người đàn ông mà anh thậm chí chưa biết mặt – vị bác sĩ đó.
Ghen với ánh nhìn dịu dàng cô dành cho người khác – thứ mà cô chưa từng dành cho anh.
09:00 sáng. Bệnh viện Ánh Dương.
Hạ Diệp vừa thay xong bình truyền nước cho mẹ thì điện thoại rung lần nữa. Lần này là quản lý hành chính của Lục Thị.
“Cô Hạ, tổng giám đốc yêu cầu cô ký duyệt gấp văn bản chuyển nhượng cổ phần sáng nay. Không ai được quyền xử lý ngoài cô.”
Cô nhìn sang mẹ – vẫn ngủ mê man, đôi môi khô nứt, khóe mắt hằn nếp nhăn sâu.
Cô thở hắt. Đặt chăn ngay ngắn cho mẹ rồi vội vã ra ngoài.
Ở hành lang, cô gần như va phải Tống Lâm.
“Cô Hạ, cô đi đâu vậy?” – Anh ngạc nhiên.
“Tôi… phải đến công ty. Có chuyện gấp.”
“Bệnh nhân vẫn cần theo dõi sát.” – Giọng anh nhẹ, nhưng ánh mắt đầy lo lắng.
“Tôi sẽ quay lại trước trưa. Tôi hứa.” – Cô cười gượng. “Cảm ơn anh.”
Anh nhìn theo bóng cô khuất sau cửa kính, khẽ lắc đầu. Trong ánh nhìn anh lúc ấy, có thứ gì đó còn hơn cả cảm phục – một tia thương xót rất khó gọi tên.
10:15 sáng – Phòng họp VIP, Lục Thị.
Lục Tư Dạ ngồi ở đầu bàn, vẻ mặt lạnh lùng như băng. Các giám đốc cấp cao xì xào khi thấy Hạ Diệp vội vã bước vào, tóc còn ướt mưa, sắc mặt nhợt nhạt.
Cô xin lỗi ngắn gọn, ngồi vào ghế cạnh anh, đặt văn bản lên bàn. Mọi người tiếp tục buổi họp.
Chỉ duy nhất Lục Tư Dạ, suốt cả 40 phút, không nhìn tài liệu. Anh nhìn cô.
Nhìn mái tóc rối chưa kịp chải. Nhìn đôi mắt thâm quầng. Nhìn bàn tay gầy đi thấy rõ – tay mà đêm qua vẫn còn nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Vì ai mà ra nông nỗi này?
Không phải anh, thì còn ai?
Buổi họp kết thúc. Các giám đốc rời đi. Cô cũng đứng lên.
“Ngồi xuống.” – Anh ra lệnh, không nhìn cô.
“Lục tổng, tôi còn—”
“Tôi nói ngồi.”
Cô ngồi xuống, im lặng.
Anh khoanh tay, ngả người ra ghế.
“Vì một người đàn ông mà cô đến trễ?”
Cô ngước mắt. “Tôi đến bệnh viện. Mẹ tôi cần tôi. Anh biết điều đó.”
“Còn gã bác sĩ thì sao?”
Tim cô chùng xuống. “Tống Lâm là bác sĩ điều trị. Anh ấy chỉ làm đúng trách nhiệm.”
“Cô có vẻ rất tin tưởng anh ta.”
“Anh ấy là người tử tế.”
Một tia lạnh lóe lên trong mắt anh.
“Tôi không cần cô tử tế. Tôi cần cô trung thành.”
“Vậy còn anh?” – Giọng cô bất ngờ sắc lạnh. “Anh cần tôi trung thành, nhưng chưa từng cho tôi một danh phận. Tôi là ai trong mắt anh, Lục Tư Dạ? Thư ký? Người tình? Hay là thứ đồ sở hữu không tên?”
Anh đứng bật dậy, hai tay chống bàn. Mặt đối mặt.
“Cô là của tôi.”
“Nhưng tôi chưa từng là ‘ai’ của anh.”
Buổi chiều.
Hạ Diệp rời khỏi văn phòng, đầu óc quay cuồng. Cô bước chậm giữa trời mưa, đôi giày cao gót ngấm nước lạnh buốt. Cô không gọi xe. Cô không muốn về ngay.
Bên tai, tiếng Lục Tư Dạ vẫn văng vẳng:
“Cô là của tôi.”
Còn tim cô thì chỉ nhớ một câu nói khác – nhẹ nhàng và dịu dàng hơn rất nhiều:
“Nếu có ai đủ mạnh mẽ để giữ lấy hy vọng, thì đó là cô.”
Giọng Tống Lâm đêm qua.
Giữa hai người đàn ông ấy, một người giữ cô lại bằng quyền lực, người còn lại nhìn cô bằng sự kính trọng.
Nhưng cô biết, mình vẫn chưa thể rời khỏi ai cả.
Vì mẹ.
Vì khoản viện phí chưa trả.
Vì bản thân... vẫn chưa đủ mạnh để cắt bỏ mọi ràng buộc.
Tối hôm đó, Lục Tư Dạ uống rượu một mình trong phòng.
Điện thoại mở ra – là ảnh camera nội bộ văn phòng lúc sáng. Cô bước vào, áo mưa chưa kịp cởi, mặt mệt rã rời. Anh zoom sát vào khuôn mặt ấy – ánh nhìn đó, ngày nào cũng khiến anh mất kiểm soát.
Nhưng khi cô nhìn người đàn ông khác bằng ánh mắt ấy... anh biết mình không chịu nổi.
Vì lần đầu tiên trong đời, Lục Tư Dạ nhận ra:
Anh đã yêu một người – mà mình chẳng có quyền yêu.