Thứ bảy – 10 giờ sáng – Nhà hàng cao cấp Hàm Quang.
Hạ Diệp đặt bản dự thảo hợp đồng lên bàn, sắp xếp lại thứ tự từng trang cho buổi ký kết đối tác giữa Lục Thị và tập đoàn Kiến Long. Cô không thuộc đội kinh doanh, nhưng mọi việc liên quan đến Lục Tư Dạ – cô đều tự tay làm. Như một thói quen. Hay một thói lệ.
Đây là bữa ăn quan trọng, với sự tham dự của cả mẹ Lục Tư Dạ – bà Hà Trinh – người phụ nữ quyền quý nổi tiếng khắt khe và luôn giữ chuẩn mực dòng dõi.
Và lần đầu tiên… Hạ Diệp được yêu cầu không ngồi cạnh anh.
Cô bị dời xuống bàn phụ – bên ngoài phòng tiệc riêng – với lý do đơn giản: "Đây là buổi gặp gỡ gia đình, không tiện có mặt trợ lý."
Cô hiểu. Quá rõ là khác.
11 giờ.
Cánh cửa phòng tiệc mở ra, một cặp mẹ con bước vào.
Người mẹ khoảng năm mươi, ăn vận sang trọng, theo sau là một cô gái trẻ trong chiếc đầm trắng nhẹ nhàng, mái tóc uốn lượn sóng và đôi môi hồng nhạt, gương mặt không góc chết.
Cô ấy tên là Trình An Ni – con gái Chủ tịch Trình của tập đoàn Kiến Long.
Một cô gái mà báo chí từng nhắc đến là “viên ngọc quý trong giới thượng lưu.”
Mọi ánh mắt trong phòng đều nhìn cô ấy. Ngay cả ánh mắt của bà Hà Trinh, lần đầu tiên trong năm nay rạng rỡ đến thế khi gặp ai đó không phải là cổ đông.
Lục Tư Dạ đứng lên, lịch thiệp bắt tay.
An Ni cười nhẹ, ánh mắt liếc sang anh với vẻ kín đáo nhưng đầy ngụ ý.
“Lần trước gặp ở Singapore, anh Dạ nói nếu về nước sẽ mời dùng bữa. Vậy mà em phải chờ đến tận hôm nay.”
“Lần này tôi giữ lời.” – Anh đáp, không mặn không nhạt.
Bà Hà Trinh quay sang con trai, khẽ đẩy nhẹ vai anh.
“Con còn không kéo ghế mời An Ni ngồi? Con bé từ nhỏ đã quen ở nước ngoài, lịch sự hơn nhiều đứa trong giới. Lớn lên thì thông minh, giỏi ngoại ngữ, tốt nghiệp MBA – đừng bỏ qua người như vậy.”
Cả bàn bật cười.
12 giờ. Bên ngoài phòng tiệc – bàn phụ.
Hạ Diệp ngồi lặng lẽ, lưng thẳng, ánh mắt không dám nhìn vào bên trong quá lâu. Mỗi lần cười nói vọng ra từ cánh cửa khép hờ, tim cô lại bị siết lại.
Một nhân viên phục vụ đặt phần ăn lên bàn cho cô, ái ngại: “Cô Hạ, hôm nay cô không ngồi trong à? Tôi nhớ mấy lần trước—”
“Không sao.” – Cô mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng.
Chỉ là không phải lần đầu.
Cô đã quen với việc không được công nhận.
Quen với vị trí lặng thầm đứng sau.
Nhưng hôm nay – lần đầu tiên cô thấy mình bị đặt ra ngoài cuộc đời anh.
12 giờ 45 – Trên xe trở về.
Trên ghế sau của chiếc xe Rolls-Royce, Lục Tư Dạ mở tài liệu. Hạ Diệp ngồi kế bên, ánh mắt nhìn thẳng, môi mím chặt.
Anh biết cô đã ngồi chờ suốt buổi tiệc. Anh cũng biết, không một lần quay sang nhìn cô.
“Tài liệu buổi họp chiều tôi đã gửi qua mail.” – Cô nói, giọng cứng.
Anh không đáp. Chỉ lật từng trang giấy.
“Anh có hài lòng về Trình An Ni không?” – Cô hỏi, cố giữ giọng thản nhiên.
Lục Tư Dạ khựng lại nửa giây.
“Cô ấy phù hợp.”
Câu trả lời ngắn gọn, lạnh lùng như một nhát dao cắm vào tim cô.
Hạ Diệp quay mặt đi, tựa đầu vào cửa kính. Mưa lại rơi. Nhẹ thôi. Nhưng đủ làm nhòe đi đôi mắt chưa từng rơi giọt nước nào.
Chiều hôm đó – Bệnh viện.
Cô đến trễ hơn thường lệ. Mẹ cô vẫn ngủ, hơi thở vẫn yếu. Nhưng bên cạnh giường có một bó hoa nhỏ, giấy ghi chú gài trên bàn.
“Đêm qua cô bỏ quên áo khoác ở hành lang. Tôi đã giặt khô giúp.
Bệnh nhân vẫn ổn định. Cô có thể nghỉ một tối. – Tống Lâm”
Cô cầm tờ giấy, lòng chợt dâng lên một cảm xúc lạ. Không phải yêu, không phải rung động. Là… sự biết ơn sâu thẳm với một người hiểu được sự lặng lẽ mà cô đang sống.
Tối – Căn hộ Lục Tư Dạ.
Hạ Diệp tắm xong, bước ra phòng khách thì thấy Lục Tư Dạ đang chờ sẵn. Căn phòng chỉ sáng một ngọn đèn, đổ bóng anh lên vách tường dài như dãy ký ức không lối thoát.
“Lúc trưa cô hỏi tôi về An Ni.” – Anh bắt đầu.
Cô ngồi xuống ghế, quấn khăn tắm chặt hơn. “Tôi chỉ hỏi như một trợ lý.”
“Cô ghen?” – Anh hỏi thẳng.
Cô cười, đau lòng mà cười. “Tôi là gì để ghen với ai?”
Anh đứng dậy, bước đến trước mặt cô. “Cô không phải là gì cả… Nhưng tôi không cho phép cô rời khỏi tôi.”
“Anh không thể vừa không cho tôi danh phận, vừa không cho tôi tự do.”
“Vậy cô muốn gì, Hạ Diệp?” – Anh gần như rít lên.
Cô ngẩng đầu, mắt đẫm nước, nhưng giọng lại kiên quyết hơn bao giờ hết:
“Tôi muốn được là một con người. Không phải một cái bóng sau lưng anh.”