không còn là cái bóng sau anh

Chương 6: Người Đứng Ngoài Ánh Đèn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

19:00 – Sảnh lớn khách sạn The Regal.

Thảm đỏ trải dài dưới những ánh đèn flash chớp tắt liên tục. Báo chí đứng hai bên hàng rào an ninh, thi nhau ghi lại hình ảnh các nhân vật nổi bật trong giới thương trường. Đây là sự kiện ký kết hợp tác liên doanh giữa Lục Thị và Kiến Long – hai tập đoàn đang thống trị thị trường bất động sản khu vực châu Á.

Hạ Diệp mặc bộ vest đen thanh lịch, tóc búi gọn, tay cầm máy tính bảng và kẹp hồ sơ. Cô đến sớm hơn một tiếng, kiểm tra từng vị trí micro, slide trình chiếu, ghế ngồi và kịch bản MC.

Không ai biết cô là ai. Không ai gọi tên cô. Nhưng chính cô là người đứng sau toàn bộ lịch trình chỉnh chu này.

Cô làm mọi thứ – như một cái bóng.


19:30 – Lục Tư Dạ xuất hiện.

Anh bước xuống từ chiếc xe Bentley màu xám, lịch lãm trong bộ suit đen, cà vạt tông xám bạc đồng bộ. Gương mặt anh khiến đèn flash chớp loạn như pháo hoa. Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả – là người đi bên cạnh anh.

Trình An Ni.

Cô xuất hiện nhẹ nhàng trong chiếc đầm trắng lệch vai, cánh tay khoác lên tay Lục Tư Dạ một cách tự nhiên. Nụ cười tươi tắn của cô làm lu mờ mọi bóng đèn trong hội trường.

MC sự kiện giới thiệu rành mạch:

“Xin được chào đón Tổng giám đốc Tập đoàn Lục Thị – ngài Lục Tư Dạ – cùng tiểu thư Trình An Ni – đại diện bên phía Kiến Long.”

Cả hội trường vỗ tay. Báo chí ghi hình. Ống kính lia tới tấp.

Và ở một góc khuất phía sau sân khấu, Hạ Diệp đứng im lặng, tay siết chặt máy tính bảng.


20:00 – Ký kết hợp tác.

Khi cả hai bên bước lên bục ký, cô nhìn theo bóng lưng Lục Tư Dạ. Gương mặt anh hoàn hảo không chút sơ hở. Cô không biết trong tim anh lúc này nghĩ gì, nhưng ánh mắt anh khi nhìn sang An Ni – dịu đi, ấm hơn. Lúc ống kính lia đến, anh hơi nghiêng người, che ánh sáng cho cô ấy.

Cô từng nghĩ, người đàn ông ấy là của riêng mình – ít nhất là ở một góc khuất nào đó. Nhưng giờ đây, trước hàng trăm con mắt, hàng chục camera, anh đứng cạnh một người khác – một cách rất công khai.


Sau ký kết – tiệc rượu.

Một số phóng viên đề nghị chụp ảnh hai bên ký kết và các thành viên quan trọng. Trợ lý Kiến Long gọi:

“Xin mời đại diện phía Lục Thị đứng lên. Bao gồm cả thư ký phụ trách tổ chức.”

Hạ Diệp bước tới một cách chuyên nghiệp. Nhưng khi cô vừa đứng cạnh Lục Tư Dạ, một nhân viên PR của Kiến Long thì thầm điều gì đó với MC. MC cười nhẹ, quay sang cô:

“Xin lỗi cô, do không đủ không gian khung hình, nên chỉ ưu tiên người trong ban điều hành.”

Lục Tư Dạ không nói gì. Anh không hề giữ cô lại. Cũng không quay sang nhìn.

Hạ Diệp khựng lại đúng một giây, rồi lui về. Đứng ở rìa ánh đèn.

Lần thứ bao nhiêu rồi?
Cô không nhớ nữa.


21:30 – Bên ngoài khách sạn.

Cô bước ra ngoài, cởi áo khoác mỏng, hít một hơi dài. Không khí lạnh buốt nhưng dễ chịu. Ít ra, lạnh... còn hơn cảm giác bị làm ngơ trước mặt mọi người.

Tiếng giày cao gót vang nhẹ phía sau.

“Cô Hạ.” – Giọng phụ nữ vang lên.

Cô quay lại. Là An Ni.

“Chào cô.” – Hạ Diệp khẽ gật đầu, lịch sự.

An Ni mỉm cười. Không còn vẻ tiểu thư ngọt ngào. Thay vào đó là ánh mắt sắc sảo, khôn ngoan.

“Cô làm rất tốt. Buổi lễ hôm nay trơn tru. Anh Dạ chắc hẳn rất hài lòng.”

“Cảm ơn cô.” – Hạ Diệp đáp, giọng vẫn giữ bình thản.

An Ni bước tới gần hơn, giọng nhỏ lại:

“Nhưng cô biết mà, đúng không? Có những vị trí… cô làm tốt mấy cũng không được ngồi vào.”

Tim cô nhói lên. Nhưng gương mặt vẫn không biến sắc.

An Ni cúi đầu, cười dịu:

“Anh Dạ không cần một người giỏi đứng sau… Anh cần một người ngang hàng để bước cùng anh trước ánh đèn.”

Nói xong, cô quay bước, nhẹ nhàng và tự tin như một nữ vương. Hạ Diệp đứng yên, không đuổi theo. Cô biết mình thua. Nhưng cô không buông.


22:00 – Trong xe trở về.

Lục Tư Dạ ngồi bên, mở cửa sổ cho gió thổi vào. Không khí trong xe nặng nề. Hạ Diệp ngồi im lặng, ánh mắt nhìn xuống tay mình – bàn tay từng chạm vào anh, từng ôm anh mỗi đêm – giờ lại run lên vì… lạnh trong lòng.

Anh quay sang, bất ngờ hỏi:

“Cô tức giận?”

Cô không nhìn anh, chỉ hỏi lại:

“Vì sao anh không giữ tôi ở lại bức ảnh?”

Anh im lặng. Một lúc sau mới nói:

“Vì tôi không muốn cô bị soi mói. Đơn giản vậy thôi.”

Cô gật đầu, cười khẽ:

“Không đâu. Vì tôi chưa bao giờ là ai cả. Nên có hay không... đều không quan trọng.”

Lục Tư Dạ quay đi, ánh mắt sẫm lại. Nhưng lần này – anh không nói gì để giữ cô lại nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×