Gió đêm thổi lùa qua lớp cửa kính bệnh viện, nhẹ như một cái thở dài của số phận. Kim đồng hồ điểm đúng 23 giờ, tầng tám vắng lặng như mọi khi. Nhưng khác với thường lệ, hôm nay Hạ Diệp không ngồi cạnh mẹ, không đọc báo cáo, không làm việc qua điện thoại.
Cô đang nằm trên giường bệnh.
Chính tại nơi này, trong căn phòng chỉ cách phòng của mẹ mình một tầng, cô đã đổ gục ngay hành lang sau khi lên kiểm tra toa thuốc.
Cơn choáng ập đến đột ngột, đầu đau như búa bổ, tay chân lạnh buốt. Những ngày chạy như con thoi giữa công ty và bệnh viện, giữa những lời lạnh nhạt của Lục Tư Dạ và những tổn thương chưa kịp lành, cuối cùng đã kéo cơ thể cô đến giới hạn.
Người đỡ cô lúc đó là bác sĩ Tống Lâm.
Anh đang đi kiểm tra đêm thì nhìn thấy cô loạng choạng, áo blouse của anh ướt một bên vai vì mưa sớm hôm đó vẫn chưa kịp thay. Anh lao đến, kịp đỡ cô vào lòng trước khi cô đập đầu xuống sàn.
“Cô Hạ! Cô Hạ, tỉnh dậy!”
Không ai trả lời. Cô đã ngất đi, tay vẫn còn siết chặt hồ sơ xét nghiệm của mẹ.
Tống Lâm gọi cấp cứu nội bộ, rồi chính anh theo cáng bệnh đẩy cô vào phòng nghỉ bác sĩ tạm thời. Không phải vì không đủ giường bệnh, mà bởi anh... không muốn cô nằm trong danh sách bệnh nhân một cách công khai. Cô vốn đã quá đơn độc rồi.
Một y tá đưa đến bình truyền nước. Tống Lâm tự tay cắm kim, lau mồ hôi trên trán cô bằng một chiếc khăn sạch.
Anh không hiểu vì sao lòng mình chùng xuống khi nhìn thấy gương mặt ấy – người con gái luôn mạnh mẽ đứng trước mọi áp lực, giờ đây lại nằm thiếp đi, nhợt nhạt và mỏng manh đến thế.
Là vì thương cảm? Hay vì… một điều gì đó đã bắt đầu vượt khỏi giới hạn của một bác sĩ?
Ba mươi phút sau, cô tỉnh dậy.
Đôi mắt nặng trĩu mở ra, trần nhà trắng toát phản chiếu ánh đèn mờ nhạt. Mùi cồn sát trùng quen thuộc khiến cô mất vài giây để nhận ra mình đang ở đâu.
“Cô tỉnh rồi.” – Giọng Tống Lâm vang lên từ bên cạnh, nhẹ và chắc chắn.
Cô quay đầu, giật mình khi thấy anh đang ngồi sát bên, tay còn đặt trên mạch cổ tay cô như đang kiểm tra nhịp tim.
“Xin lỗi…” – Cô toan ngồi dậy nhưng bị anh giữ lại.
“Cô chưa đủ sức đâu. Nằm thêm đi.”
Cô ngập ngừng. “Tôi chỉ… thiếu ngủ chút thôi.”
“Cô bị tụt huyết áp nghiêm trọng, kiệt sức và mất nước. Cô nghĩ ‘chút thôi’ có thể khiến mình nằm bất tỉnh ở hành lang bệnh viện sao?”
Giọng anh không cao, nhưng có sự nghiêm nghị mà cô chưa từng nghe từ anh trước đó. Cô im lặng, tránh ánh mắt anh.
“Cô không thể cứ thế này mãi được, Hạ Diệp.”
Lần đầu tiên, anh gọi tên cô – không phải “cô Hạ”, không phải cách xưng hô lạnh lùng giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân.
Là một sự quan tâm chân thành, không hề ràng buộc.
Cô cười nhạt. “Tôi không có lựa chọn nào khác.”
Anh lặng đi, ánh mắt nén lại như có điều muốn nói nhưng chưa thể thốt ra.
“Cô không thể một mình gánh hết mọi thứ”
Tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên.
Lục Tư Dạ xuất hiện, áo sơ mi đen chưa kịp cởi áo vest, ánh mắt sẫm màu nhìn thẳng vào người nằm trên giường.
Cô ngỡ ngàng. Cả căn phòng như lặng đi.
“Cô đang làm cái quái gì vậy?” – Giọng anh trầm thấp, lẫn giận dữ.
Tống Lâm đứng dậy, chắn nhẹ phía trước cô.
“Cô ấy vừa tỉnh. Anh nên nói nhỏ.”
Lục Tư Dạ nhìn sang Tống Lâm, môi mím lại. Đôi mắt anh chạm vào ánh mắt bình tĩnh của vị bác sĩ, hai người đàn ông không quen nhưng lại hiểu quá rõ vai trò của nhau trong mối quan hệ xoay quanh người phụ nữ đang nằm trên giường kia.
“Tránh ra.” – Anh nói, từng chữ dằn xuống.
“Tôi là bác sĩ phụ trách bệnh nhân của anh.” – Tống Lâm không lùi bước. “Tôi có quyền ngăn anh nếu anh gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe cô ấy.”
“Và tôi là người đang trả lương cho cô ấy. Tôi có quyền hỏi cô ấy vì sao lại không chăm sóc bản thân, dù chỉ là tối thiểu.”
“Thế anh có từng hỏi cô ấy đã ăn gì chưa, đã ngủ mấy tiếng, hay lần cuối cùng cô ấy ngồi nghỉ là khi nào?” – Tống Lâm nhướn mày, không khách khí nữa.
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Hạ Diệp cố gượng ngồi dậy, giọng mệt mỏi:
“Dừng lại đi... hai người... đừng biến tôi thành chiến trường.”
Lục Tư Dạ lập tức bước đến đỡ cô. Nhưng tay cô lại đặt vào tay Tống Lâm.
“Cảm ơn bác sĩ.” – Cô nói, nhẹ nhưng rất rõ ràng.
Tống Lâm gật đầu. Anh cúi xuống nói nhỏ: “Tôi sẽ nhờ y tá đem cháo lên sau 10 phút. Cô cần ăn một chút.”
Rồi anh rời khỏi phòng. Không quên liếc nhìn Lục Tư Dạ trước khi đi.
Một ánh nhìn không thách thức, chỉ là… nhắc nhở rằng: không chỉ anh mới quan tâm đến cô.
Lục Tư Dạ đứng đó, đôi mắt anh có thứ gì đó phức tạp không thể diễn tả.
“Em ngất mà không gọi cho tôi?”
Cô khẽ cười. “Lúc đó, tôi còn không biết mình đang ngã.”
Anh đến gần, ngồi xuống mép giường.
“Tôi đã bảo em đừng cố như vậy nữa. Em không phải một cỗ máy.”
“Không, anh chưa từng nói thế.” – Giọng cô đều đều, mắt nhìn ra cửa sổ. “Anh chỉ cần tôi hoàn thành mọi thứ đúng thời hạn. Còn lại… là việc của tôi.”
Anh im lặng. Không phải vì không có gì để nói, mà là… anh không biết bắt đầu từ đâu. Suốt bao năm, anh quen điều khiển mọi thứ, chỉ cần hiệu quả – còn cảm xúc là thứ xa xỉ.
Chỉ riêng với cô, anh lại dần mất kiểm soát.
“Em không cần phải cố gắng như vậy nữa.” – Anh nói, giọng trầm. “Tôi có thể… cho em nhiều hơn.”
“Danh phận?” – Cô quay sang. “Hay chỉ là một căn hộ khác để tôi đến mỗi khi anh cần?”
Cô không khóc. Nhưng ánh mắt ấy, đau hơn nước mắt gấp ngàn lần.
“Anh không thể vừa khiến tôi tổn thương, vừa yêu cầu tôi ngoan ngoãn ở lại.”
“Tôi chỉ…” – Anh nghẹn lời. “Tôi không biết phải yêu một người đúng cách. Nhưng tôi—”
“Nhưng tôi không thể chờ anh học yêu tôi.” – Cô cắt ngang, rồi mỉm cười. “Vì có người… đã yêu tôi đúng cách, ngay từ đầu.”
Cô không cần nói tên. Nhưng cả hai đều biết, đó là ai.
Và trong phòng, Hạ Diệp lần đầu tiên cảm thấy… mình có quyền lựa chọn. Không chỉ là quyền được yêu – mà là quyền được bước ra khỏi vùng tối, để tìm lại ánh sáng của chính mình.