không còn là cái bóng sau anh

Chương 8: Khi Người Ở Cạnh Vẫn Không Đứng Về Phía Mình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thương trường, suy cho cùng, không phải nơi dành cho cảm xúc.

Sau ba ngày nghỉ phép theo chỉ định của bác sĩ, Hạ Diệp quay lại văn phòng. Mẹ cô vẫn còn nằm viện theo dõi, nhưng bệnh tình đã ổn định hơn, nhờ phác đồ mới mà Tống Lâm đề xuất. Cô biết ơn anh, vô cùng. Nhưng ơn nghĩa không thể đổi lấy tiền thuốc, và tình cảm không thể thay thế công việc.

Ngay ngày đầu trở lại, cô được yêu cầu chuẩn bị cho một buổi tiệc tiếp khách cấp cao với đối tác từ Hồng Kông – tập đoàn Kim Dực. Đây là đối tác tiềm năng cho chuỗi bất động sản nghỉ dưỡng biển của Lục Thị trong ba năm tới.

Và người chịu trách nhiệm chính trong bàn đàm phán không ai khác: Lục Tư Dạ.

Nhưng lần này, anh không đi một mình.

Anh dẫn theo cô – không phải với tư cách người yêu, mà như mọi khi: thư ký đặc biệt, người "biết điều và biết vai trò".

Buổi tiệc được tổ chức tại nhà hàng Trúc Ngọc, nơi nổi tiếng với những phòng riêng phục vụ giới thương nhân.

Hạ Diệp chọn một bộ váy công sở màu xanh than ôm gọn vóc dáng, kín đáo nhưng không kém phần thanh lịch. Cô trang điểm nhẹ, búi tóc gọn gàng – như mọi lần xuất hiện cùng Lục Tư Dạ. Chỉ khác là, ánh nhìn từ những người đàn ông trong phòng hôm nay... không chỉ là tò mò.

Đối tác chính là ông Tôn Quốc Xương – phó chủ tịch Kim Dực. Một người đàn ông trung niên, hàm râu mỏng và ánh mắt sắc như dao cạo.

Ngay từ khi cô bước vào phòng, ông ta đã nhìn cô với ánh mắt lộ liễu. Ánh mắt ấy lướt qua từng đường cong trên cơ thể cô như thể đang định giá một món hàng.

Cô quen rồi. Nhưng hôm nay, cô sợ.

Bữa tiệc diễn ra êm xuôi, rượu vào lời ra. Lục Tư Dạ lúc nào cũng giữ phong thái điềm đạm, lịch thiệp và kiểm soát mọi tình huống. Nhưng đến khi ông Tôn nâng ly thứ tư và bất ngờ chuyển sang tiếng phổ thông:

“Cô thư ký của Lục tổng đây thật giỏi giang và có mắt thẩm mỹ. Lâu lắm rồi tôi mới gặp người phụ nữ khiến tôi thấy thú vị đến vậy.”

Cô khẽ cúi đầu, mỉm cười đúng mực. “Cảm ơn ông Tôn đã quá khen.”

Ông ta cười khà khà, nâng ly. “Nếu tối nay có thể mời cô cùng dùng thêm chút rượu riêng, tôi sẽ cân nhắc kỹ hơn về điều khoản ưu đãi trong hợp đồng.”

Không khí trong phòng đột ngột trầm xuống. Một vài ánh mắt khác nhìn nhau, nửa cười nửa hiểu chuyện. Lục Tư Dạ vẫn ngồi đó, ánh mắt tối lại trong một giây ngắn ngủi, nhưng rồi... anh cụng ly.

“Ông Tôn hài hước rồi. Hạ Diệp chỉ là thư ký, không tham gia hậu tiệc.”

Nhưng anh không hề quay sang nhìn cô.

Không hề lên tiếng bác bỏ hành vi đó. Không bảo vệ, cũng không ngăn cản.

Cô cảm nhận được ánh mắt ông Tôn vẫn dán chặt vào mình. Lời từ chối của Lục Tư Dạ chẳng khác nào mở đường cho gã có cớ "gợi mở thêm" sau tiệc.

Rượu trong ly cô bỗng đắng ngắt.

Sau bữa tiệc, mọi người rời đi. Hạ Diệp thu dọn tài liệu, vừa đứng dậy thì bị ông Tôn chặn ngang lối.

“Cô thư ký, tôi có mang theo mấy mẫu thiết kế của dự án bên tôi. Có thể dành chút thời gian xem qua không?”

Cô cười lịch sự. “Tôi nghĩ chuyện đó nên để bộ phận kiến trúc xử lý. Tôi không phụ trách hạng mục này.”

Ông ta tiến sát hơn, tay đặt lên vách tường ngay sau vai cô.

“Nhưng tôi muốn đích thân cô góp ý. Cô khiến tôi có hứng thú hơn cả bản thiết kế.”

Tay ông ta khẽ chạm vào cổ tay cô. Cô lùi lại ngay lập tức, tay giật mạnh về, ánh mắt lạnh tanh.

“Ông Tôn, tôi là thư ký của Lục tổng, không phải nhân viên PR hay tiếp thị. Nếu ông còn muốn làm ăn nghiêm túc, xin hãy giữ giới hạn.”

Ông ta khựng lại, mặt sa sầm. “Cô—”

“Hay là tôi phải báo lại với bên truyền thông rằng ông có hành vi quấy rối nhân viên cấp dưới của đối tác?”

Gã đàn ông lùi bước, ánh mắt tối sầm vì bị phản đòn. Nhưng sau vài giây, ông ta quay đi, hừ lạnh.

“Xem ra Lục tổng quản người không sát.”

Cô rời nhà hàng, đi thẳng ra bãi đỗ xe. Trời đêm mưa lất phất, cô không mang dù. Những giọt nước mưa bám đầy trên tóc, trên áo. Đứng dưới hiên nhà xe, cô không biết mình đang đợi xe hay đợi bản thân nguôi giận.

Một chiếc xe quen dừng lại sát vỉa hè.

Cửa kính hạ xuống. Gương mặt Lục Tư Dạ hiện ra.

“Lên xe.”

Cô không nhúc nhích.

“Em muốn đứng dưới mưa thêm bao lâu nữa?”

Cô cười. Một nụ cười rất nhẹ, nhưng không còn mềm mỏng nữa.

“Anh biết lúc đó ông ta có ý gì, đúng không?”

Anh không trả lời. Mắt nhìn thẳng về phía trước.

“Anh có thể cắt lời, có thể đẩy tôi ra khỏi bữa tiệc. Nhưng anh không làm. Vì anh cần hợp đồng.”

Gió lạnh luồn vào vạt áo ướt của cô. Cô rùng mình.

“Anh đã từng nói tôi là người của anh. Nhưng rốt cuộc, ngay cả tư cách được anh che chở… tôi cũng không có.”

Anh quay sang. “Tôi không nghĩ ông ta dám đi xa đến vậy. Tôi đã kiểm soát—”

“Anh không hiểu gì hết.” – Cô ngắt lời. “Đã bao lần tôi phải tự bảo vệ mình, trong khi người đáng lý ra phải đứng cạnh tôi, chỉ im lặng vì ‘lý do hợp đồng’. Tôi không trách anh... vì tôi đã hiểu rằng anh chưa từng thực sự chọn tôi.”

Cô bước đi, không quay đầu lại.

Anh ngồi đó, mắt dõi theo bóng cô khuất dần giữa màn mưa đêm. Lần đầu tiên trong đời, Lục Tư Dạ không biết nên đuổi theo hay... để cô đi.

Vì anh biết, lần này, có lẽ... cô sẽ không quay lại nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×