Buổi sáng hôm sau, Thanh Trúc dậy sớm hơn thường lệ. Cô bước xuống bếp, pha một ly cà phê đen – đắng nhưng tỉnh táo. Khác với mọi lần, hôm nay cô không pha cho Minh Quân.
Không phải vì giận, mà vì thấy… không cần nữa.
Bầu không khí trong nhà trĩu nặng. Tiếng kéo ghế của Minh Quân vang lên như vọng từ nơi xa lạ nào đó.
– Em định nói gì sao? – Anh cất tiếng, không nhìn cô.
Thanh Trúc đặt ly cà phê xuống bàn, nhìn thẳng vào anh, giọng nhẹ nhàng đến kỳ lạ:
– Mình ly hôn đi.
Minh Quân ngẩng đầu. Một khoảnh khắc sửng sốt thoáng qua ánh mắt, rồi nhanh chóng tan biến. Anh không gào lên, không níu kéo, chỉ im lặng.
– Em đã nghĩ rất nhiều – cô tiếp – Không vì Nhã, không vì anh phản bội, mà vì… em đã không còn thấy mình trong cuộc hôn nhân này nữa.
Im lặng.
Ngột ngạt.
Nhưng trong lòng cô lại thấy nhẹ.
Minh Quân rời bàn ăn, không nói lời nào. Có lẽ, điều anh bất ngờ không phải là lời đề nghị ly hôn, mà là sự bình thản của cô. Người phụ nữ anh từng nghĩ sẽ níu kéo, khóc lóc, giờ lại cứng cỏi đến mức khiến anh thấy có lỗi.
Cả ngày hôm đó, Thanh Trúc thu dọn lại giấy tờ, xem xét sổ đỏ, tài sản chung. Mọi thứ cô làm đều gọn gàng, chỉn chu, không để cảm xúc lấn át.
Tối đến, cô gọi điện cho con gái lớn – Vy – đang học năm cuối đại học.
– Mẹ ổn. Mẹ và ba sẽ ly hôn, nhưng mẹ vẫn là mẹ của con, và ba vẫn là ba của con.
Vy im lặng, sau đó khóc nức nở qua điện thoại. Thanh Trúc không khóc. Cô biết, con đau, nhưng rồi sẽ hiểu.
Cuối ngày, khi ánh đèn vàng trong phòng khách tắt dần, Thanh Trúc ngồi một mình trên chiếc ghế bành quen thuộc. Cô nhìn ra vườn. Một chiếc lá vàng rụng xuống, xoay vòng theo gió.
Cuộc đời cũng vậy – không có gì là mãi mãi. Người ở cạnh ta hôm nay, chưa chắc sẽ là người đi cùng ta đến cuối đời.
Nhưng ly hôn… không phải là kết thúc.
Mà có thể là bắt đầu cho một cuộc sống mà cô xứng đáng.