khu hẻm nhỏ

Chương 10: Bí mật hé lộ – khi một sự thật từ quá khứ ông Lâm bị phát hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi chiều biến cố với thằng Tí, không khí trong hẻm nhỏ đã dễ thở hơn nhiều. Người ta lại bắt đầu chào hỏi, mỉm cười khi lướt qua nhau. Duy chỉ có căn nhà của ông Lâm vẫn âm thầm, cánh cửa gỗ cũ kỹ thường xuyên khép kín.

Nhưng rồi, một ngày nọ, cái im lặng ấy bị phá vỡ.

Hôm đó, Tuấn đi học về muộn. Trời vừa mưa xong, đường hẻm lầy lội. Khi đi ngang nhà ông Lâm, Tuấn thấy cánh cửa không khóa hẳn, hé mở một khoảng nhỏ. Từ bên trong vọng ra tiếng ho dữ dội, khàn khàn đến mức rợn người. Tuấn bối rối, định gõ cửa thì nghe tiếng vật rơi loảng xoảng. Không kịp nghĩ nhiều, cậu đẩy cửa chạy vào.

Trong căn phòng tối mờ, Tuấn thấy ông Lâm nằm co ro, gương mặt nhăn nhó, tay ôm ngực. Trên bàn, vài tờ giấy cũ kỹ vương vãi, lẫn trong đó là những bức ảnh đã ngả màu. Tuấn hoảng hốt gọi:
– Ông Lâm! Ông sao vậy?

Ông Lâm gượng thở, mắt nhắm nghiền. Tuấn vội chạy đi gọi ông Bảy. Chẳng mấy chốc, cả bà Hoa và Mai cũng kéo tới. Họ dìu ông Lâm ra ngoài, đưa đến trạm y tế gần đó.

Bác sĩ chẩn đoán: “Ông bị bệnh phổi mãn tính, do hút thuốc và làm việc nặng từ lâu. Không nguy hiểm ngay, nhưng cần kiêng khem và uống thuốc đều.”

Mọi người thở phào, nhưng khi trở về, một sự thật bất ngờ hé lộ.

Trong lúc dọn dẹp đồ đạc trong nhà giúp ông Lâm, bà Hoa tình cờ nhặt được một tập hồ sơ cũ, lẫn trong đống giấy tờ ẩm mốc. Trên đó ghi rõ: Lâm Văn Khải – Cựu quản đốc xưởng may xuất khẩu, liên quan vụ tai nạn lao động năm 1998.

Bà Hoa sững người. Hình ảnh mấy chục công nhân chen chúc trong xưởng may năm xưa, trong đó có cả bà thời trẻ, hiện về. Năm đó, một vụ sập giàn giáo khiến vài người bị thương nặng, xưởng phải đóng cửa. Người ta đồn quản đốc có trách nhiệm vì đã phớt lờ cảnh báo an toàn. Bà từng nghe nhắc đến cái tên Lâm Văn Khải… nhưng không ngờ, chính là ông hàng xóm sống lầm lũi bấy lâu.

Không kìm được, bà Hoa thốt lên:
– Thì ra… ông chính là người năm đó!

Không khí trong căn nhà nhỏ nặng nề. Ông Bảy im lặng, mặt sa sầm. Tuấn và Mai bàng hoàng nhìn nhau.

Ông Lâm, từ trên giường, chậm rãi mở mắt. Ông không chối cãi, chỉ thở dài:
– Phải. Tôi chính là kẻ đã để mặc sơ suất xảy ra… để rồi cả xưởng sụp đổ, bao người khốn khổ. Từ ngày ấy, tôi bỏ xứ mà đi, không dám ngẩng mặt nhìn ai. Tôi về đây… chỉ muốn sống yên lặng đến cuối đời.

Giọng ông run run, khàn khàn như mang theo cả tấn đá đè nặng. Bà Hoa cắn môi, ký ức gian khó năm nào ùa về, khi bà thất nghiệp, phải gánh gồng nuôi con trong cảnh chợ búa bon chen. Bà từng oán trách, từng chửi thầm cái tên "quản đốc vô trách nhiệm" ấy, không ngờ giờ lại ở ngay cạnh nhà.

Trong gian phòng, một khoảng lặng nghẹt thở bao trùm.

Nhưng rồi Tuấn cất tiếng, ngập ngừng:
– Nhưng… ông Lâm, mấy hôm nay con thấy ông vẫn quan tâm mọi người. Ông cứu giúp chú Tí, ông cho con sách cũ mượn học. Con nghĩ… có lẽ ông đã hối hận nhiều rồi.

Ông Bảy gật gù, chậm rãi:
– Người ta ai cũng có quá khứ. Quan trọng là bây giờ ông sống thế nào.

Bà Hoa vẫn chưa thể nguôi, nhưng trong ánh mắt đã bớt phần giận dữ, thay bằng một sự giằng xé khó gọi tên.

Cái bí mật bị hé lộ ấy như một mũi dao xoáy vào tim cả đoạn phố nhỏ, nhưng đồng thời cũng mở ra một ngã rẽ mới: họ sẽ chọn cách tiếp tục kết tội, hay tìm đường tha thứ để đi cùng nhau?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×