Sau mấy ngày nặng nề, hẻm nhỏ trở nên im ắng khác thường. Bà Hoa vẫn bán cá ngoài đầu hẻm, nhưng giọng rao bớt dõng dạc. Ông Bảy vẫn sửa xe, nhưng tiếng búa gõ cũng ngắn gọn, dằn dỗi hơn thường lệ. Ông Lâm hầu như chẳng ra khỏi nhà, chỉ thấy bóng ông thấp thoáng sau khung cửa gỗ.
Không khí ấy khiến Tuấn và Mai thấy khó chịu. Mai nhiều lần định mở lời với bà Hoa khi mua mớ rau, nhưng rồi bà chỉ cười nhạt, xách giỏ đi. Tuấn thì cố gắng bắt chuyện với ông Bảy nhưng ông gạt đi:
– Thôi con, người lớn họ giận nhau, dính vào chỉ thêm rối.
Rồi một buổi chiều, biến cố xảy ra.
Thằng Tí – con trai bà Hoa – trên đường đi học về, mải nghịch cành cây, không để ý nên té ngã ngay đầu hẻm. Đầu gối trầy xước, máu chảy ra nhiều, nó òa khóc nức nở. Bà Hoa đang bày hàng, nghe tiếng la vội bỏ chạy ra, hoảng hốt ôm con.
Cảnh tượng ấy không qua được mắt ông Bảy. Ông đang loay hoay vá ruột xe, thấy vậy vội vàng gọi lớn:
– Bà Hoa, đừng hoảng! Tôi có thuốc đỏ với băng gạc đây!
Ông lật đật chạy vào lấy hộp cứu thương cũ kỹ, tay run run nhưng nhanh nhẹn sát trùng, băng bó cho Tí. Mùi thuốc đỏ nồng nặc, thằng nhỏ khóc thét, nhưng ông Bảy kiên nhẫn vỗ về:
– Ráng chịu chút nghen con trai, mai mốt chạy nhảy coi chừng hơn.
Bà Hoa nhìn cảnh đó, lòng chùng xuống. Mấy ngày nay bà giận ông Bảy dữ dội, nhưng giờ thấy bàn tay thô ráp ấy cẩn thận băng vết thương cho con mình, bà nghẹn ngào, không nói nổi câu nào ngoài hai chữ:
– Cảm ơn…
Đúng lúc ấy, ông Lâm cũng xuất hiện. Ông bưng một chai nước muối sinh lý, lúng túng chìa ra:
– Tôi còn cái này… để rửa sạch vết thương.
Mọi người ngạc nhiên. Bà Hoa thoáng khựng lại, nhưng vẫn nhận. Ánh mắt bà và ông Lâm gặp nhau, lần đầu sau vụ cãi vã, không còn chĩa vào nhau sự oán trách, mà là một sự bối rối lạ lùng.
Tuấn và Mai nhanh chóng chạy tới. Mai quỳ xuống dỗ Tí, còn Tuấn thì lo thu dọn giỏ hàng rơi vãi của bà Hoa. Cả hẻm bỗng rộn ràng trở lại, nhưng không phải vì tiếng cãi vã – mà bởi những bàn tay cùng đưa ra, cùng chia sẻ.
Tối hôm ấy, bà Hoa đem một rổ cá tươi gõ cửa nhà ông Bảy:
– Xe cộ gì ông sửa suốt ngày, ăn uống cho có sức. Coi như tôi xin lỗi bữa trước nói nặng lời.
Ông Bảy cười móm mém, gãi đầu:
– Tôi cũng nóng nảy, xin lỗi bà nghen.
Còn ông Lâm, từ trong nhà nhìn ra, khẽ thở dài. Ông chẳng nói gì, nhưng lần đầu tiên, ông hé cửa sổ để tiếng đàn radio cũ bật ra khe khẽ – như một dấu hiệu rằng ông cũng muốn hòa cùng nhịp sống chung.
Đêm ấy, đoạn phố nhỏ trở lại rộn rã. Tiếng cười của Tí vang lên trong hẻm, át cả tiếng muỗi vo ve. Và những vết thương trong lòng, dẫu chưa lành hẳn, đã bắt đầu có cơ hội khép miệng.