Tin tức về quá khứ của ông Lâm lan đi nhanh hơn một cơn gió. Trong hẻm vốn chật hẹp, mọi chuyện không dễ giữ kín. Người bán chè đầu ngõ thì thào với khách quen, bà hàng rau xì xào cùng mấy chị phụ hồ. Chẳng mấy chốc, cả đoạn phố ai cũng biết: “Ông Lâm, hàng xóm ít nói, hóa ra chính là người từng dính dáng đến vụ sập xưởng mười mấy năm trước.”
Không khí vốn ấm dần sau biến cố của thằng Tí, nay lại trở nên căng thẳng. Có kẻ chép miệng:
– Thảo nào ông ta cứ sống lủi thủi, chắc lương tâm cắn rứt.
Người khác phản bác:
– Ừ thì sai cũng sai rồi, nhưng ông ta đâu có hại ai ở đây, sống yên lành mà.
Cứ thế, câu chuyện như sợi dây mong manh treo lơ lửng, chực đứt bất cứ lúc nào.
Bà Hoa là người bị chạm mạnh nhất. Năm xưa, vụ tai nạn khiến chồng bà mất việc, bản thân bà phải ra chợ buôn bán lay lắt. Những giọt nước mắt trong đêm, những lần con đói bụng khóc ngằn ngặt, bà chưa bao giờ quên. Giờ đây, khi biết ông Lâm chính là người quản đốc năm ấy, ký ức trào lên dữ dội như sóng đánh vào bờ.
Tối hôm ấy, ngồi trước gánh hàng đã dọn, bà Hoa tâm sự với Mai:
– Cô bảo tôi làm sao nhìn mặt ông ta mà không nhớ lại cảnh chồng tôi ngồi thất thần vì mất việc?
Mai khẽ nắm tay bà, nhẹ giọng:
– Con hiểu. Nhưng… con thấy ông Lâm giờ khác rồi. Ông ấy sống âm thầm, giúp đỡ tụi con mấy lần. Có khi, chính vì lỗi lầm đó mà ông sống khép kín như vậy.
Bà Hoa im lặng, mắt nhìn xa xăm. Giận thì giận, nhưng bà cũng cảm thấy có điều gì khiến lòng mình chùng xuống.
Trái lại, ông Bảy lại bình thản. Chiều hôm sau, khi có người hàng xóm buông lời mỉa mai trước cửa tiệm sửa xe, ông gạt đi:
– Thôi, đừng đào bới chuyện cũ. Người ta sai thì đã trả giá rồi. Quan trọng là bây giờ sống sao.
Ông từng chứng kiến bao nhiêu con người vấp ngã, từ anh thợ trẻ nghiện rượu cho đến gã công nhân bỏ vợ con. Ông biết, đời không ai tránh khỏi lầm lỡ. Vấn đề là sau đó, có dám gánh trách nhiệm và sống tiếp hay không.
Tuấn thì suy nghĩ nặng lòng. Cậu nhớ ánh mắt buồn của ông Lâm khi kể lại chuyện xưa. Dù chưa hiểu hết, Tuấn cảm nhận được một sự hối hận thật sự.
Mai thì nhạy cảm hơn. Cô thấy đoạn phố như đang đứng trước một ngã rẽ: nếu họ chọn đẩy ông Lâm ra ngoài, cái hẻm nhỏ này sẽ chẳng còn bình yên. Nhưng nếu tha thứ, liệu có ai thật sự dám quên quá khứ?
Không khí căng thẳng đến mức, một buổi tối, ông Bảy đề nghị họp cả hẻm nhỏ. Mọi người tụ tập ngoài sân nhà ông, ánh đèn vàng hắt xuống những gương mặt đăm chiêu.
Một bác lớn tuổi nói:
– Chúng ta sống cạnh nhau, cần rõ ràng. Không thể cứ để quá khứ của ông Lâm lơ lửng rồi mất lòng tin lẫn nhau.
Bà Hoa thở dài, giọng nặng nề:
– Tôi không giấu gì, chính gia đình tôi từng khổ vì cái vụ xưởng may năm ấy. Nhưng… tôi cũng thấy ông ấy bây giờ khác xưa. Tôi chỉ… chưa biết có nên tin thêm lần nữa không.
Mọi người xôn xao. Có người nghi ngờ, có người thông cảm. Sợi dây mong manh giữa chia rẽ và tha thứ kéo căng, tưởng chừng sắp đứt.
Lúc ấy, ông Lâm – gầy gò, ho khan – bước ra giữa vòng tròn. Ông cúi đầu thật thấp:
– Tôi không mong ai tha thứ. Chỉ mong được sống nốt những ngày còn lại yên ổn, không làm phiền ai. Nếu bà con thấy khó chịu, tôi sẽ dọn đi nơi khác.
Không gian lặng ngắt. Bà Hoa nhìn ông, bất giác nhớ đến những lần ông lặng lẽ đặt túi rau trước cửa nhà bà khi bà bị ốm, hay những hôm ông sửa lại bậc thềm cho bà khỏi vấp ngã. Những hành động ấy đâu giống một kẻ vô trách nhiệm?
Sau một hồi, bà khẽ nói, giọng nghẹn ngào:
– Ông Lâm… nếu ông đã dám nhận lỗi, thì tôi… tôi sẽ thử bỏ lại sau lưng. Nhưng tha thứ thì không dễ, cần thời gian.
Một tia sáng nhỏ len lỏi qua bầu không khí nặng nề. Ông Bảy gật gù, Mai mỉm cười nhẹ nhõm. Tuấn thở phào.
Cả hẻm không ai nói thêm, nhưng ai cũng hiểu: từ hôm nay, họ đứng trên một sợi dây rất mong manh – chỉ cần một cú gió nhẹ, có thể ngã về phía chia rẽ, hoặc tiến tới tha thứ thực sự.