khu hẻm nhỏ

Chương 13: Những ngày bình yên hiếm hoi – đoạn phố bắt đầu tìm lại nhịp sống nhẹ nhàng, trước khi cơn sóng mới ập đến


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những ngày căng thẳng, đoạn phố nhỏ như thở phào. Mọi người bắt đầu thấy nhịp sống trở lại, dù còn vương chút dè dặt. Sáng sớm, bà Hoa ra đầu hẻm sắp xếp mớ rau, nhưng không còn vẻ nặng nề như trước. Ông Lâm đứng lặng ngoài cửa, nhìn bà sắp xếp hàng, rồi khẽ gật đầu chào. Một cái gật đầu giản dị, mà khiến trái tim bà ấm lại.

Ông Bảy sửa xe vẫn đều đặn, tiếng máy nổ ro ro là nhịp nền cho cả con hẻm. Nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa, ông mỉm cười lặng lẽ, như thể cả hẻm đã tìm lại hơi thở của sự bình yên.

Mai và Tuấn đi học về, còn tranh thủ ghé nhà bà Hoa lấy bánh mì nóng, nhìn thấy ông Lâm đứng cạnh, đưa mấy chiếc bánh cho Bi. Cậu nhóc chạy tới ôm lấy ông, đôi mắt long lanh:
– Ông Lâm, cảm ơn ông!

Ông chỉ cười khẽ, lòng dịu lại. Một thứ cảm giác ấm áp len lỏi giữa lòng phố nhỏ, khiến mọi thứ bớt căng thẳng, bớt nặng nề.

Bữa tối chung – nhịp sống hòa quyện

Tối hôm ấy, không khí trong hẻm thật lạ. Mọi người kéo nhau ra sân nhà ông Bảy, đặt vài chiếc ghế, bày nồi cơm, bát rau đơn giản. Không còn lời bàn về quá khứ, chỉ còn những tiếng cười trẻ con, những câu chuyện đời thường.

Bà Hoa kể chuyện buôn bán, Mai kể lại chuyện lớp học, Tuấn trêu Bi nghịch ngợm. Ông Lâm, vốn ít nói, giờ cũng cười khẽ khi Bi làm trò nghịch ngợm. Ông Bảy gõ nhẹ vào nắp nồi, bảo:
– Cơm cháy một tí, nhưng ngon nhất là cái tình làng nghĩa xóm.

Những câu nói giản dị ấy khiến mọi người nhận ra: bình yên đôi khi đến từ những điều rất nhỏ. Chỉ một nụ cười, một lời thăm hỏi, một cử chỉ quan tâm cũng đủ làm hẻm bừng sáng.

Những hành động nối dài niềm tin

Ngày hôm sau, bà Hoa thấy ông Lâm đang bưng nước lên tận nhà, để rửa bát cho gia đình bà trong lúc tay bà bận lau mớ rau còn ướt mưa hôm trước. Bà khẽ cười, đôi mắt thoáng ướt. Không cần lời nói, hành động ấy đủ nói lên tất cả: niềm tin đang được hàn gắn.

Ông Bảy còn chủ động mời tất cả sang sửa xe miễn phí, còn Mai và Tuấn giúp dọn sân, tưới hoa trước cửa nhà ông Lâm. Những hành động tưởng chừng nhỏ nhặt ấy, lại dần tạo nên nhịp sống mới, gắn kết từng gia đình trong hẻm.

Trẻ con nối nhịp sống

Bi, cu cậu nhỏ tinh nghịch, như cảm nhận được không khí mới, chạy nhảy khắp hẻm. Tiếng cười trẻ con vang lên, làm dịu bớt mọi khoảng lặng và nghi kị của người lớn.

Ông Lâm nhìn Bi chơi, nhún vai với bà Hoa:
– Cậu nhóc làm hẻm này sống động hẳn lên.

Bà Hoa cười, cảm giác dễ chịu đến lạ:
– Đúng rồi, trẻ con giúp người lớn quên đi chút gánh nặng.

Chính nhờ những khoảnh khắc giản dị ấy, từng người trong hẻm bắt đầu nhận ra: gắn kết không chỉ đến từ lời nói hay trách nhiệm, mà còn từ nhịp sống thường nhật, từ những hành động nhỏ, những cái nhìn trìu mến, những nụ cười chân thật.

Lặng lẽ chuẩn bị cho cơn sóng mới

Dù bình yên, ai cũng hiểu rằng sự hòa giải vẫn mong manh. Một vài góc phố vẫn còn im lặng, và câu chuyện từ quá khứ của ông Lâm chưa hoàn toàn lắng xuống. Nhưng bây giờ, đoạn phố nhỏ đã biết cách đứng cạnh nhau, biết cách tạo ra nhịp sống chung, để khi cơn sóng mới ập đến, họ sẽ không lẻ loi.

Ông Bảy thở dài, nhìn về phía cuối hẻm:
– Chúng ta may mắn lắm. Nhưng cũng phải cẩn thận, vì bình yên thường là tạm bợ.

Bà Hoa gật đầu, tay vuốt nhẹ mái tóc Bi:
– Dù gì, ít nhất bây giờ chúng ta còn nhau.

Và đoạn phố nhỏ tiếp tục nhịp sống hàng ngày, nhẹ nhàng, bình yên hiếm hoi, như chiếc lá trôi trên dòng nước yên ả trước khi gặp ghềnh thác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×